Tuyệt Thế Thần Y - Chương 964 ÐĐe dọa
Chương 964: ÐĐe dọa
Có vẻ đã đoán trước được suy nghĩ của Dương Hạo Thiên, Kyassuru Reiku cười nhẹ nói.
“Ha ha, dù bây giờ ông không đồng ý, e là sự việc cũng không do ông quyết nữa!”
Kyassuru Reiku vừa dứt lời, đằng xa đã truyền tới một loạt tiếng hét thảm.
Sau đó ông ta trông thấy ở đằng xa, người của đám đoàn hiệp sĩ, Bát Kỳ Môn đột nhiên đánh về phía các võ giả của giới võ đạo nước Hoa Hạ và Hạo. Thiên Môn.
Trong nháy mắt đã có mấy chục người chết thảm.
“Khốn kiếp!”
Thấy thế, mặt Dương Hạo Thiên xanh mét, một quyền ác liệt đánh về phía Kyassuru Reiku nhanh như chớp.
Nhưng Kyassuru Reiku chỉ hơi nghiêng người, đã nhẹ nhàng né được một quyền của Dương Hạo Thiên.
“Anh Dương, ông đừng động tay thế chứ, nếu không các đệ tử của ông sẽ chết nhiều hơn đấy!”
Kyassuru Reiku vừa dứt lời, người của nhiều thế lực đang ở cách đó không xa lại lần nữa hung hãn ra sát chiêu với người Hạo Thiên Môn.
Thoáng chốc, lại có thêm mấy đệ tử của Hạo Thiên Môn chết thảm.
Mà một người trong số đó còn túm lấy Dương Hạo Tường.
Trông thấy Dương Hạo Tường bị túm, lòng Dương Hạo Thiên nguội lạnh.
“Vậy mới phải chứ, yên tâm đi anh Dương, chỉ cần ông phá đại trận này giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ thả cho các ông rời đi an toàn!”
Đệ tử trong môn phái và Dương Hạo Tường đã bị bắt lại, Dương Hạo Thiên đành phải khuất phục.
Thấy Dương Hạo Thiên không nói gì nữa, Kyassuru Reiku rất là hài lòng gật gật đầu.
Sau đó ông ta lại quay đầu nhìn về phía Vạn Độc Vương rồi nói.
“Ông cũng tới giúp đi, sau khi phá được đại trận, tôi có thể cho ông một kiện địa khít”
“Được!”
Vạn Độc Vương hiểu rõ, chỉ một người trong số bốn người trước mặt đây mà ra tay thì cũng đủ để giết chết ông †a, tất nhiên là ông ta cũng không dám không đồng ý.
Huống hồ lần này ông ta tới đây cũng là vì địa khí, bây giờ mấy người này bảo muốn tặng ông ta
một kiện địa khí, tất nhiên ông ta cũng rất sẵn sàng hỗ trợ.
“Được rồi các vị, bây giờ chúng ta liên thủ phá đại trận này đi!”
Kyassuru Reiku ra lệnh một tiếng, sau đó vung tay lên, liền có vài cái chiếc cờ trận bay đến góc đại trận ở chỗ xa.
Sau khi mấy chiếc cờ trận đó rơi xuống đất, ở góc của đại trận xuất hiện một cái lốc xoáy màu vàng hình tròn giống như cái bia ngắm.
“Tất cả mọi người dốc hết sức tấn công chỗ đói!”
Sau khi Kyassuru Reiku quát một tiếng, ông ta di chuyển bàn tay, một đạo. kình khí khủng bố đầy năng lượng hung hăng nã về phía cái lốc xoáy màu vàng kia. Ba người còn lại cũng không hề chần chừ, bọn họ đồng loạt ra tay thi triển chiêu thức mạnh nhất, đánh mạnh vào cái lốc xoáy màu vàng kia.
Vạn Độc Vương cũng không có thất thân, ông ta cũng ra tay ngay.
Dương Hạo Thiên thấy thế cũng đành phải ra tay.
Nhưng ông ta không hề dốc hết sức.
Bởi vì ông ta biết rõ.
Khi công phá đại trận này, phỏng chừng những người này sẽ ra tay với ông ta.
Vì thế, ông ta phải giữ lại một phần thực lực, đợi lát nữa còn đối phó với mấy người này.
Ngoài ra, khi vừa tấn công lốc xoáy ông ta còn vừa đánh mắt ra hiệu với bà lão ở phía sau, để bà lão nhân cơ hội này mau chóng đi khôi phục thương thế, rồi còn thu xếp cho người của Hạo. Thiên Môn.
Đương nhiên là bà lão hiểu ý rồi, bà ta vội vàng khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu trị thương.
Mà ở đẳng xa, Diệp Viễn thấy những người này đang liên tục đánh vào đại trận, anh lại chẳng hề có ý muốn ra tay ngăn cản.
Bởi vì anh biết rõ, với uy lực của đại trận đấy, mấy người này không thể phá được trong một chốc một lát.
Còn tâm mắt của anh thì vẫn luôn chú ý đến chỗ máu trên ngọn núi màu đỏ như lửa kia.
Lúc này, chỗ máu đấy vẫn chảy từ từ lên những xác khô trên sườn núi.
“Âm ầm ầm…”
Thời gian dân trôi, đám Kyassuru Reiku đã công phá bao lâu rồi không biết.
Cuối cùng, đại trận mới xuất hiện một tí rung rung.
Mà đám Kyassuru Reiku thấy thế thì trở nên kích động.
“Các vị, mau tăng tốc tấn công, đại trận sắp bị phá rồi!”
Nói xong, Kyassuru Reiku cũng không giữ lại bất cứ cái gì, chiêu thức mạnh được thi triển ra hết.
Còn những người khác, lúc này họ cũng vậy.
Dương Hạo Thiên vẫn thong thả tấn công.
Mà trải qua khoảng thời gian ngồi phục hồi, bà lão đằng sau ông ta đã khỏe hơn rồi.
Nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào việc công phá đại trận.
Bóng dáng bà lão đã rời khỏi chỗ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng thành viên của giới cổ võ nước Hoa Hạ.
Sau khi im lặng bỏ mấy cái cờ trận xuống đất.
Bà lão cầm cây gậy đầu rồng trong tay rồi hung hăng tấn công, đâm về phía tên cao thủ đang bắt Dương Hạo Tường.
“Phập!”
Một âm thanh khe khẽ vang lên, cây gậy đầu rồng kia như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên cổ tên cao thủ kia.
Sau một nhát đâm thuận lợi, bà lão tung chưởng đánh lên lồng ngực người đó.
Tay còn lại thì túm lấy Dương Hạo Tường. Tình huống bất ngờ khiến cho mọi người ở đó đều cả kinh.
Ngay sau đó, đám cao thủ ở các thế lực đồng loạt ra tay, hung hăng tấn công bà lão.
Còn có một số người thì lập tức đánh về phía người của giới cổ võ.
Nhưng đúng lúc này, bà lão chuyển động tay, xung quanh các thành viên của giới cổ võ nước Hoa, xuất hiện một đại trận phòng hộ, nháy mắt đã bảo vệ mọi người ở bên trong.
Còn công kích của những người kia thì hụt hết.
Sau khi tiện tay ném Dương Hạo Tường vào đại trận, bà lão không còn lo lắng nữa.
Bà tay cầm cây gậy đầu rồng đánh về về phía cường giả các bên.