Tuyệt Thế Thần Y - Chương 966 Đồ ngốc
Chương 966: Đồ ngốc
Giọng nói không to, nhưng mọi người đều nghe thấy.
Những cường giả ở các bên thế lực đang chuẩn bị xông về phía các thành viên giới cổ võ nước Hoa Hạ, lần lượt dừng tay lại.
Bọn họ hướng mắt nhìn Diệp Viễn.
Giờ phút này, các cao thủ của giới cổ võ nước Hoa Hạ cũng tò mò nhìn sang Diệp Viễn.
Còn đám Dương Ngạo Tuyết, Hiên Viên Ngạo Thiên thì sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Viễn, lúc này anh đã để lộ ra diện mạo thật.
Nhất là đám Dương Ngạo Tuyết, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn, bọn họ rất kinh ngạc.
“Là anh tail”
Lúc này, Kyassuru Reiku cũng nhìn sang Diệp Viễn với ánh mắt tò mò.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn, Kyassuru Reiku đã nhận ra, trên người Diệp Viễn không hề có năng lượng mà võ giả có.
Vì thế ông ta kết luận luôn, Diệp Viễn là một người bình thường.
Nhưng điều làm ông ta nghỉ hoặc là, Diệp Viễn chỉ là một người bình thường, nhưng tại sao trong câu nói vừa rồi lại ẩn chứa một bản lĩnh nào đó có thể khiến cho mọi người ở đây đều nghe rõ lời anh nói.
Bản lĩnh này, cũng chỉ có nhân tài có thực lực đạt đến trình độ như bọn họ mới làm được.
Nhưng trông Diệp Viễn chỉ độ chưa quá ba mươi tuổi, vẫn là thanh niên trẻ, sao cậu ta lại có bản lĩnh này chứ.
Chẳng lẽ Diệp Viễn là một cao thủ ẩn giấu nghề, cảnh giới của cậu ta còn mạnh hơn bọn họ ư.
Nhưng ngay sau đó, Kyassuru Reiku gạt suy nghĩ này đi luôn.
Bởi vì Diệp Viễn quá trẻ, một người trẻ như này, cho dù có bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ, cho dù anh có thiên phú yêu nghiệt đi chăng nữa, thì đến giờ cũng không thể đạt tới trình độ như bọn họ.
Bởi vì kiểu yêu nghiệt này căn bản không có khả năng tồn tại.
Sau đó, ông ta lại nhìn thấy Liễu Bạch và Thôi Nguyên Khánh cùng với một nhóm người thuộc liên minh Tán Tu ở sau lưng Diệp Viễn.
Ông ta lập tức hiểu ra mọi việc.
Rất rõ ràng, chắc Diệp Viễn này là người ở liên minh Tán Tu, cậy có uy thế của Liễu Bạch và Thôi Nguyên Khánh, cho nên mới dám nói ra
mấy lời kiêu ngạo như vậy.
Xác định xong điểm này, ánh mắt Kyassuru Reiku hiện lên vẻ khinh thường.
“Tên nhóc kia, cậu vừa nói gì hả?”
Trong mắt Kyassuru Reiku, trên thế giới này, ngoại trừ vài người thuộc số cực ít có thể khiến ông ta kiêng dè ra.
Thì không còn bất kỳ ai có thể làm ông ta nể nang.
Về phần liên minh Tán Tu, trừ phi minh chủ của liên minh Tán Tu đích thân tới đây, thì ông ta còn kiêng nể, còn đám Thôi Nguyên Khánh thì ông ta coi như con sâu cái kiến thôi.
Diệp Viễn lắc nhẹ đầu rồi nói: “Xem ra ông không chỉ lớn tuổi, mà còn điếc nữa!”
“Thế tôi nhắc lại lần nữa này, bây giờ tất cả các ông lập tức tự sát, tôi có thể cân nhắc cho các ông được toàn thây, bằng không tất cả mọi người hồn phi phách tán!”
“Hít!”
Diệp Viễn vừa nói xong mấy lời kiêu ngạo vô biên, hiện trường lập tức vang lên một loạt thanh âm hít khí lạnh.
Mọi người đều kinh hãi bởi những lời nói hung hăng ngông cuồng này.
Kyassuru Reiku là ai cơ chứ, đó là siêu cấp cao thủ danh chấn thế
giới một trắm năm trước. Ngay cả siêu cấp cường giả của giới cổ võ nước Hoa Hạ là Dương Hạo Thiên đây cũng bị ông ta đánh bại sau vài chiêu.
Còn Diệp Viễn chỉ là một người bình thường, thế mà lại dám kiêu căng ngạo mạn cỡ này trước mặt Kyassuru Reiku, lại còn bảo bọn họ tự sát, đây đúng là đang tự tìm đường chết.
Còn đám người Hiên Viên Ngạo Thiên nghe thấy lời Diệp Viễn nói thì gần như là đồng thời hộc ra hai chữ.
“Đồ ngốc!”
Đám Dương Ngạo Tuyết còn xấu hổ cúi mặt xuống.
Bọn họ cảm thấy giờ phút này thể diện của họ đã bị Diệp Viễn quăng đi sạch rồi.
“Tên ngốc này định hại chết chúng ta đấy àI”
Lúc này, các võ giả thuộc giới cổ võ nước Hoa Hạ đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập hận ý.
Vốn dĩ vừa nãy bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ tính sẽ nhân lúc đám Kyassuru Reiku bận phá trận, bọn họ đang định liên hợp lại đi tấn công người ở các bên thế lực, xem xem có liều ra được một con đường sống không.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy ở ngay thời khắc mấu chốt này. Vừa nãy còn đắc tội Kyassuru Reiku nữa, nếu Kyassuru Reiku mà bị Diệp Viễn chọc tức điên, đến lúc đó e là ngay cả bọn họ cũng không thoát được.
Lúc này, ngay cả Thôi Nguyên Khánh cũng nhìn Diệp Viễn với vẻ khó hiểu, ông ta không hiểu tại sao Diệp Viễn lại muốn đứng ra ở thời điểm quan trọng như này, lại còn nói ra những lời đó nữa.
Vừa nãy ông ta vốn đã chuẩn bị nhân lúc Kyassuru Reiku phá đại trận kia, ông ta định dẫn người của liên minh Tà Tu đi cứu viện cho người ở bên giới cổ võ nước Hoa Hạ.
Nhưng không ngờ, Diệp Viễn lại đột nhiên đứng ra ngay tại thời khắc mấu chốt này. Lại còn nói ra những lời chọc giận Kyassuru Reiku, thật là quá xúc động rồi.
Tuy Diệp Viễn là điện chủ của điện Thiên Thánh và nhận được truyền thừa của Quỷ Môn.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa, việc chống lại cường giả nổi tiếng từ xưa danh chấn thiên hạ, thành danh hơn một trăm năm trước như Kyassuru Reiku, thì đúng là ngang với lấy trứng chọi đá.
Giờ phút này, hiện trường chỉ có mỗi Liễu Bạch là có vẻ mặt thản nhiên.
Thậm chí ông ta còn nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khen ngợi nữa. Nghe thấy lời Diệp Viễn nói, Kyassuru Reiku cũng hơi sửng sốt.
Nhưng sau đó, ông ta cười to.
“Ha ha ha…”
Ông ta bị chọc cười vì những lời kiêu căng ngông cuồng của Diệp Viễn.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại thản nhiên nói tiếp.
“Cho các ông năm giây suy nghĩ!”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy lời này, Kyassuru Reiku càng cười to hơn.
Lúc này, người ở các bên thế lực cũng bật cười hô hố.
Giờ phút này, những người ở giới cổ võ nước Hoa Hạ lại xấu hổ cúi thấp đầu.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn là một tên ngốc, một tên đại ngốc đầu óc có vấn đề.
Nhưng Diệp Viễn lại không hề để ý đến tiếng cười của mọi người, anh hờ hững nói.
“Năm!”
Miệng anh đếm số, dưới chân cũng bước lên trước một bước.
Mà một bước này, lại xa tận một nghìn mét, giống như thuấn di vậy.