Tuyệt Thế Thần Y - Chương 967 Thủ đoạn khủng bố
Chương 967: Thủ đoạn khủng bố
Khi Diệp Viễn bước một bước này, anh đã cách xa một nghìn mét.
“Ha ha ha… ơ…”
Kyassuru Reiku vốn đang cười hô hố, lúc này nụ cười trên mặt ông ta cứng ngắc.
Còn thành viên ở các bên thế lực, lúc này họ cũng như bị người ta nắm chặt yết hầu vậy, cả đám dừng cười.
“Sao có thể chứ?”
Giờ phút này, các võ giả của giới cổ võ nước Hoa Hạ, cũng ngây người đứng yên tại chỗ.
Tất cả đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khó tin.
Lúc này, vẻ mặt Thôi Nguyên Khánh cũng đầy chấn động.
Một bước nghìn mét, đây là cái tốc độ cỡ nào chứt
Hiện trường vẫn chỉ có mỗi Liễu Bách là thản nhiên.
Tất nhiên, mọi người chỉ còn nhìn thấy Diệp Viễn một bước di chuyển được nghìn mét, nên không ai chú ý tới chỉ tiết này.
Trong khoảnh khắc Diệp Viễn bước một bước kia, dước mặt đất liền có vô số đạo kình khí cực kỳ khủng bố xuôi theo mặt đất, cấp tốc đi về phía chỗ thành viên của các bên thế lực đang đứng.
“Bốn!”
Lúc này, Diệp Viễn lại lần nữa bình tĩnh bật ra một chữ số.
Đồng thời anh lại bước ra một bước, lại là khoảng cách một nghìn mét.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này, Kyassuru Reiku không giữ được vẻ bình tĩnh như trước đó nữa, mà ông ta nhìn sang Diệp Viễn với vẻ mặt sợ hãi.
Nhưng Diệp Viễn lại không trả lời câu hỏi của Kyassuru Reiku.
“Bại” Anh lại bước một bước nữa, vẫn là khoảng cách một nghìn mét.
“Hừ, giả thần giả quỷ!”
Lúc này, có một cường giả cảnh giới Địa Vương của Bát Kỳ Môn hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ta di chuyển, lao nhanh đánh về phía Diệp Viễn.
“Hail”
Nhưng Diệp Viễn còn chẳng thèm nhìn người đó lấy một cái, miệng anh lại bật ra một con số nữa.
Chân khẽ cất bước, lại là khoảng cách một nghìn mét, trong nháy mắt bước chân anh sắp hạ xuống đất.
Cái người ở Bát Kỳ Môn kia cũng đã vọt đến trước mặt Diệp Viễn. Nhưng khi vũ khí của người đó còn cách mặt Diệp Viễn chưa tới một cm.
Một bước của Diệp Viễn cũng chạm đất.
“Âm!”
Một tiếng
trầm muộn, thân hình của vị cường giả cảnh giới Địa Vương ở Bát Kỳ Môn nổ tung.
Hơn nữa trong giây phút cơ thể nổ tung, đồng thời có một ngọn lửa màu đen bốc cháy.
Các mảnh thi thể bị nổ tung của người kia lập tức bị cháy sạch.
“Sao có thể thế được? Đây là thủ đoạn gì vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cảm giác da đầu tê dại, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp người.
Còn Kyassuru Reiku, lúc này vẻ mặt ông ta thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập chấn động.
“Một”
Lúc này, Diệp Viễn lại bật ra một con số.
Nháy mắt, anh đã bước ra một bước.
Khi một bước này còn chưa hạ chân xuống, Diệp Viễn cũng đã đi tới trước mặt Kyassuru Reiku.
“Vốn dĩ tôi đã cho các người cơ hội, đáng tiếc, các người không biết trân trọng, thế thì hồn phi phách tán đi!”
Nói xong, Diệp Viễn nhẹ nhàng dẫm một bước cuối cùng xuống mặt đất.
“Âm ầm ầm…”
Vào khoảnh khắc bước chân này hạ xuống mặt đất, cơ thể của tất cả thành viên ở các bên thế lực ầm ầm nổ tung, đồng thời cũng bốc lên một ngọn lửa màu đen cháy hừng hực.
Thậm chí còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, tất cả mọi người đã bị ngọn lửa màu đen cháy hừng hực kia đốt sạch vào hư vô.
Nhìn gân một nghìn người bị thiêu cháy không còn cả tro bụi chỉ trong chớp mắt.
Hơn nữa trong số gần một nghìn người này còn có nhiều cao thủ cấp Địa.
“Đây… đây là thủ đoạn kiểu gì vậy?”
Giờ phút này, hiện trường chỉ còn lại các võ giả nước Hoa Hạ, và lác đác vài cường giả cảnh giới Thiên Vương của các bên thế lực, bọn họ đều đang chấn động tột cùng trước cảnh tượng khủng bố vừa rồi.
Phải mất một lúc lâu sau, mọi người mới tỉnh táo lại.
Giờ phút này, ánh mắt mà mọi người nhìn Diệp Viễn đã không còn sự giễu cợt như lúc trước nữa, bây giờ họ chỉ thấy vô cùng chấn động và xấu hổ.
Nhất là đám Dương Ngạo Tuyết.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Diệp Viễn, người mà trước giờ họ nghĩ là một tên con em nhà giàu quần là áo lượt, thế
mà lại là một vị cao thủ đáng sợ mạnh đến mức bọn họ không thể lý giải nổi.
Đám Hiên Viên Ngạo Thiên và các thiên tài trẻ của giới cổ võ, lúc này trong lòng họ ngoại trừ rúng động ra thì còn thấy xấu hổ nữa.
Ngoại trừ xấu hổ vì ngày trước đã chế giễu Diệp Viễn, thì còn có nỗi xấu hổ khi so sánh với Diệp Viễn.
Bọn họ và Diệp Viễn đều tầm tuổi nhau, từ trước đến nay, bọn họ luôn cảm thấy mình là thiên tài giỏi nhất giới võ cổ nước Hoa Hạ.
Hơn nữa dựa vào có tông phái gia tộc bồi dưỡng, tuổi còn trẻ mà họ đã đạt đến cảnh giới mà một số người cố cả đời cũng không đạt được.
Điều này làm họ tự hào vô cùng, họ nghĩ họ là thiên tài giỏi nhất, là người xuất sắc trong lớp thanh niên này. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Diệp Viễn bước một bước đã miểu sát cả nghìn người cùng cảnh giới với họ, thậm chí còn có cả cường giả có cảnh giới cao hơn bọn họ một hai cấp.
Lúc này họ mới biết, chút thiên phú được gọi là yêu nghiệt của bọn họ, chút tu vi nhỏ nhặt không đáng kể kia của họ, chút kiêu ngạo nực cười kia của họ, khi ở trước mặt một Diệp Viễn khoanh tay đứng, khí chất siêu phàm, bình tĩnh có thừa kia, chính là một cái rắm.
E là cũng chỉ có người như Diệp Viễn xứng đáng được xưng là đỉnh cấp thiên tài chân chính.
Trong lúc nhất thời, đám Hiên Viên Ngạo Thiên đều vô cùng xấu hổ, bọn họ cúi mặt xuống.
“Cậu… cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này, giọng Kyassuru Reiku run run, ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Viễn.
Thủ đoạn vừa rồi của Diệp Viễn, quả thật là ngang với bản lĩnh thần tiên.
Dù có là ông ta đã đạt đến cảnh giới Huyền Vương, nhưng so với thủ đoạn khủng bố này của Diệp Viễn, thì thật sự là cách một trời một vực.
“Chẳng phải các ông đang tìm tôi suốt đấy à? Sao bây giờ tôi đã đứng ngay trước mặt các ông, các ông lại không nhận ra tôi thế?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lời này khiến Kyassuru Reiku ngơ người.
Sau đó, ông ta lập tức nhớ ra gì đó, ông ta ngạc nhiên nói.
“Cậu chính là điện chủ của điện Thiên Thánh?”