Tuyệt Thế Thần Y - Chương 971 Thây khô sống lại
Chương 971: Thây khô sống lại
Giờ phút này trong không gian, ngoại trừ tiếng hít thở ôm ồm ra, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng lên người Diệp Viễn, người mà vẫn đang thản nhiên đứng đó, hai tay chắp sau lưng.
Giờ phút này, trong mắt tất cả mọi người, Diệp Viễn không còn là người nào đó nữa, mà anh là một cường giả vô địch bễ nghễ thiên hạ, là một cường giả tuyệt vời nhất thời đại này.
Vô địch! Bễ nghễ thiên hạ!
Bây giờ, có lẽ chỉ có mấy từ này mới hình dung được anh thôi. “Cái thằng này, không ngờ nó lại lớn mạnh đến mức độ này rồi, lại còn làm cho người ta bất ngờ thật đấy!”
Ở đằng xa, Liễu Bạch rất là khen ngợi.
Lúc này, Diệp Viễn quay người lại, chậm rãi đi về phía Kyassuru Reiku còn đang thoi thóp ở đằng xa.
Tất nhiên là ông ta đã nhìn thấy cảnh vừa nãy Diệp Viễn đánh vài chiêu đã giết chết lto Taiga.
Điều này cũng làm ông ta hiểu ra, chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn lớn cỡ nào.
Ông ta cũng đã biết rốt cuộc Diệp Viễn mạnh cỡ nào. Giờ phút này, trông thấy Diệp Viễn đi về phía ông ta, ông ta lại chẳng thấy lo lắng, sợ hãi nữa, trái lại khuôn mặt còn hiện ra vẻ hưng phấn, trong đôi mắt kia lóe ra một tia kích động.
Còn Diệp Viễn thì vẫn chưa chú ý đến nét mặt của Kyassuru Reiku, anh đi đến trước mặt ông ta, đứng nhìn xuống Kyassuru Reiku rồi thản nhiên nói.
“Bây giờ, tới lượt ông rồi!”
“Ha ha, nhóc con, mày tưởng mày có thể giết chết tao thật à?”
Lúc nói câu này, nét mặt Kyassuru Reiku dữ tợn, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của Kyassuru Reiku, Diệp Viễn lại khẽ nhíu mày, có một cảm giác cực kỳ bất an nhanh chóng dâng lên trong lòng anh.
Cũng chưa kịp nghĩ thêm gì, Diệp Vũ cấp tốc nắm thành quyền, đánh nhanh về phía Kyassuru Reiku.
Nhưng Kyassuru Reiku không hề né, khóe miệng vẫn để nụ cười quỷ dị đó, mặc cho Diệp Viễn đấm ông ta một quyền.
“Âm!”
Một quyền của Diệp Viễn hạ xuống, không hề đánh cho Kyassuru Reiku thành bột mịn giống đám Ito Taiga trước đó. Cơ thể Kyassuru Reiku chỉ ầm ầm nổ tung, rồi hóa thành một đoàn sương mù đậm màu máu.
Hơn nữa trong đoàn sương máu này còn truyền ra một giọng nói cực kỳ chói tai.
“Lấy cơ thể của ta, hiến tế cho thần!”
Âm thanh này vừa vang lên, đoàn sương máu nháy mắt đã ngưng kết thành một hạt trâu đỏ như máu to cỡ một nắm tay.
Rồi lao nhanh về phía vòng xoáy màu vàng đẳng sau Diệp Viễn.
Tốc độ nhanh, đến Diệp Viễn cũng không phản ứng kịp. Không biết từ lúc nào mà trong vòng xoáy màu vàng kia đã xuất hiện một vết nứt lớn.
Sau khi bị hạt châu màu máu này đánh vào, vết nứt kia lập tức lan rộng ra.
Giây tiếp theo, toàn bộ đại trận đã giăng đầy vết nứt.
Cả không gian cũng nhanh chóng chấn động theo.
“Không ổn rồi!”
Mặt Diệp Viễn biến sắc.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, Diệp Viễn lắc mình một cái đã xuất hiện trước đại trận, sau đó tiện tay lấy ra mấy cái cờ trận rồi cắm xuống bốn phía trên mặt đất.
Nhưng đã muộn.
“Âm!”
Theo một tiếng vang rung trời vang lên, toàn bộ đại trận vỡ vụn trong nháy mắt.
Mà lúc này, hạt trâu màu máu kia cũng đã bay về phía cái xác khô ở giữa sườn núi kia.
Nháy mắt đã nhập vào lồng ngực của xác khô đó.
Xác khô vốn chỉ như vật chết, đột nhiên quanh người lại nổ ra khí huyết sát nông đậm, đồng thời, xác khô đó thình lình mở mắt ra. Vào khoảnh khắc xác khô kia mở mắt ra, mọi người đang ở trong không gian này lập tức cảm nhận được một đạo uy áp khủng bố khó nói nên lời quét tới.
“A..”
Một số người thực lực yếu, căn bản không chịu được uy áp khủng bố này, cơ thể lập tức nứt ra rồi nổ tung, hóa thành một đoàn sương máu nồng nặc.
Sau đó bay nhanh về phía xác khô kia.
“Mọi người mau lùi lại!”
Lúc này, Thôi Nguyên Khánh quát †o một tiếng, rồi lập tức dẫn người của Liên minh Tán Tu chạy ra chỗ lối bọn họ đi vào.
Còn những người ở giới cổ võ, bây giờ họ cũng phản ứng lại, cả đám dùng hết sức lùi nhanh đến chỗ bọn họ đi vào.
Chưa đến một lát, ngoại trừ Liễu Bạch và Diệp Viễn ra, tất cả mọi người đều đã chạy ra khỏi không gian này rồi.
Lúc này, cơ thể cái xác khô kia bỗng chấn động một chút, nhưng nó vừa di chuyển một chút, dây xích sắt quấn trên người nó liên lóe lên luông sáng.
“Gào!”
Xác khô hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết.
Mà Diệp Viễn đang ở gần nó nhất, nghe thấy tiếng hét này anh cảm thấy tai mình sắp điếc đến nơi rồi.
Cả người tựa như rơi vào một mảnh sương mù hỗn độn.
“Gào!”
Lúc này, xác khô kia lại hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết nữa.
Theo tiếng gào vang lên.
Dãy núi màu đỏ rực thẳng đứng lên tận trời cao ở sau lưng anh bắt đầu sụp đổ.
Lúc này, những địa khí kia bỗng phát sáng rồi nở rộ, sau đó như sống lại bắt đầu lũ lượt bay về phía cái xác khô.
“Gừml”
Nhưng sau đó xác khô lại giận dữ gào lên một tiếng, những địa khí kia tựa như gặp phải tấn công gì đó vậy, chúng lập tức bay ngược về, rồi mất hết sức rơi lả tả xuống đất.
Lúc này, dãy núi màu đỏ rực cũng sụp đổ hoàn toàn, còn cái xác khô kia thì vẫn đứng giữa không trung.
Trên người nó, mấy dây xích sắt kia vẫn quấn trên người nó.
“Gào!”
Xác khô lại hét lên một tiếng, Diệp Viễn vốn đang nằm trên mặt đất và rơi vào trạng thái ảo giác nào đó liền mất kiểm soát đi về phía xác khô.
“Tỉnh lại!”
Nhưng đúng lúc này, Liễu Bạch ở đằng xa đột nhiên quát lên.
Diệp Viễn vốn đang trong trạng thái mê man bỗng tỉnh lại.