Tuyệt Thế Thần Y - Chương 972 Tộc bất tử
Chương 972: Tộc bất tử
Diệp Viễn vừa tỉnh lại, anh phát hiện mình lại đang đi về phía cái xác khô kinh khủng kia, anh cũng hoảng.
Anh vội vàng lùi về.
“Rừml”
Lúc này, cái xác khô lại gâm lên một tiếng thê lương.
Diệp Viễn chợt cảm thấy đầu óc mình lại mơ hồ một trận nữa, cơ thể lại không chịu khống chế bay lên.
Nhưng lúc này Diệp Viễn vẫn còn một tia linh thức rõ ràng để giữ tỉnh táo, anh vội vàng dồn sức tính phản kháng.
Nhưng điều làm anh hoảng sợ đó là, dù anh có vận hết sức, anh vẫn không thể ngăn được cơ thể mình.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Nhưng đúng lúc này, Liễu Bạch ở đằng sau lại lên tiếng.
Liễu Bạch vừa lên tiếng, cơ thể Diệp Viễn lập tức lấy lại tự do.
Mà lúc này, ánh mắt của xác khô đó cũng nhìn sang Liễu Bạch đang ở đằng xa.
Trong đôi mắt đỏ như máu kia lộ ra một cỗ nghỉ hoặc.
Diệp Viễn rơi xuống đất cũng vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Liễu Bạch.
Mà lúc này, Liễu Bạch lại bình tĩnh đi tới chỗ Diệp Viễn.
Điều làm cho Diệp Viễn kinh hãi đó là, Liễu Bạch cũng đi một bước di chuyển một nghìn mét giống anh trước đó.
Và điều làm cho Diệp Viễn khiếp sợ hơn đó là, Liễu Bạch cứ đi một bước, thì khí thế trên người sẽ tăng lên mười lần.
Sau năm bước, Liễu Bạch đã đi tới bên cạnh Diệp Viễn, mà giờ phút này khí thế quanh người Liễu Bạch đã đạt đến một trình độ khiến Diệp Viễn không thể giải thích nổi.
Hiện giờ, Diệp Viễn có một cảm giác mãnh liệt, e là Liễu Bạch tùy ý đánh một chiêu cũng để đủ giết anh.
“Là ngươi!”
Lúc này, xác khô lại nói tiếng người, nó hoảng sợ nhìn Liễu Bạch, trong đôi mắt màu máu hiện lên sự thù hận sâu đậm.
Nhưng Liễu Bạch không hề để ý đến xác khô.
Ông ta mỉm cười nhìn sang Diệp Viễn rồi nói.
“Không sao chứ?”
Diệp Viễn vội vàng lắc đầu, anh đang định nói,
thì Liễu Bạch lại bảo.
“Tôi biết cậu có rất nhiều câu hỏi, đợi tôi xử lý xong tên này, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu sau nhé, bây giờ cậu lùi xa ral”
Nói xong, Liễu Bạch khế vung tay lên, Diệp Viễn liền mất khống chế cách xa mười nghìn mét.
Hơn nữa, anh còn cảm nhận rõ là quanh người anh còn đồng thời xuất hiện một lá chắn bảo vệ.
Sau khi đưa Diệp Viễn đến vị trí an toàn, lúc này Liễu Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn cái xác khô kia.
“Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, vậy mà ngươi vẫn chưa chết!”
“Hừ, cho dù đám kiến hôi các ngươi chết hết, thì ta cũng sẽ không chết, tộc bất tử chúng ta là tộc bất tử bất diệt!”
Liễu Bạch lại cười nhẹ: “Ha ha, bất tử bất diệt, thế tại sao năm đó hai người khác của các ngươi vẫn bị hạng kiến hôi ta đây chém chết?”
Ở đằng xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Diệp Viễn cả kinh.
Không ngờ Liễu Bạch lại là người cùng các cao thủ quỷ môn chém chết những xác khô này năm đó.
Thảo nào, thảo nào thực lực của Liễu Bạch lại mạnh như vậy.
“Hừ, năm đó nếu không phải bọn †a đang truyền tống trong thông đạo, thì gặp phải phong bạo trong không gian, làm bản thân ta bị thương nặng, nếu không chỉ dựa vào đám kiến hôi các ngươi, bọn ta chỉ cần một ngón tay đã giết chết các ngươi rồi.”
“Bằng không, dựa vào đám kiến hôi các ngươi, sao có thể làm ta bị thương nặng!”
Ở đằng xa, Diệp Viễn nghe thấy vậy thì lại kinh hãi tiếp, năm đó lúc những xác khô này xâm nhập tới đây, không ngờ lại bị thương.
Bị thương rồi mà vẫn có thể làm cho toàn bộ Qủy môn bị tiêu diệt, làm cho mấy người thủ hộ nước Hoa Hạ bị thương nặng, nếu những xác khô này không bị thương, thì chúng phải mạnh cỡ nào chứt “Ha ha, thế thì chỉ có thể trách ngươi xui xẻo thôi, nếu bọn ngươi đã muốn xâm nhập vào đây, vậy thì phải làm tốt công tác chuẩn bị mất mạng!” Liễu Bạch thản nhiên nói.
“Năm đó các ngươi tới quấy nhiễu, làm cho ta bị thương nặng, vô số bạn già của ta bỏ mạng, mà giờ ta đã khôi phục thực lực, chúng ta nên tính sổ rồi!”
Nói xong, Liễu
Bạch lắc tay một cái, một thanh trường thương màu trắng nhanh chóng được ngưng kết ra trong tay ông ta.
Đồng thời, ông ta cũng chậm rãi bay lên không trung.
Trong nháy mắt, cơ thể Liễu Bạch đã đi tới vị trí cao ngang với cái xác khô đó.
Tay cầm trường thương màu trắng, mặc bộ quần áo màu trắng, giờ phút này Liễu Bạch giống như tuyệt thế tiên nhân giáng trần vậy.
Xác khô vẫn khinh thường nói: “Hừ, cho dù ngươi đã khôi phục thực lực thì sao, muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, tộc bất tử bọn ta bất tử bất diệt!”
“Hừ, bất tử bất diệt ư? Theo ta thấy, chỉ là một chuyện cười thôi!”
Nói xong, Liễu Bạch vung trường thương trong tay lên, trên thân cây thương cháy lên một ngọn lửa màu trắng.
“Lửa Xích Viêm!”
Khi nhìn thấy ngọn lửa màu trắng kia, nét mặt xác khô thay đổi.
Năm đó mấy người bọn hắn chính là chết dưới ngọn lửa xích viêm này, lửa Xích Viên này tựa hồ sinh ra để khắc chế tộc bất tử bọn họ.
“Bây giờ, ngươi còn cảm thấy ngươi có thể bất tử bất diệt nữa không?” Liễu Bạch thản nhiên cười nói.
“Tên họ Liễu kia, ngươi thật sự muốn bức bách, đồn ta vào chỗ chết sao?”
“Chẳng nhẽ các ngươi chưa từng bức bách bọn ta sao, các ngươi chèn ép bọn ta chỉ có thể co đầu rụt cổ ở chỗ này, nhưng các ngươi vẫn không chịu tha cho bọn ta, còn đuổi giết tới đây, để dồn bọn ta vào chỗ chết.”
“Bây giờ, ta chỉ dùng cách mà các ngươi từng đối xử với bọn ta để đối phó lại ngươi thôi, thế mà ngươi còn không biết xấu hổ nói ra câu này, thật là nực cười.”
“Khi các ngươi xâm phạm vào thế giới của bọn ta, tàn sát tộc người, các ngươi phải nghĩ đến chuyện rồi sẽ có một ngày như này chứ.”
“Hôm nay ta sẽ báo thù cho những đồng bào đã hy sinh kia, chịu chết đi!”
Liễu Bạch nói xong, trường thương trong tay giống như một con cự long màu trắng, mang theo lực hủy diệt khủng bố, đánh nhanh về phía xác khô. Chỉ trong chốc lát, một cỗ năng lượng khủng bố tựa như có thể hủy thiên diệt địa đã bảo phủ cả không gian.