Tuyệt Thế Thần Y - Chương 976 Lại nghe về kiếp nạn
Chương 976: Lại nghe về kiếp nạn
Lúc này, Liễu Bạch nói tiếp: “Diệp Viễn, nếu cậu đã trở thành môn chủ tân nhiệm của Quỷ Môn, vậy sau này cậu phải chăm chỉ tu luyện, tương lai sẽ có một ngày, thế giới này sẽ có một đại nạn, đến lúc đó vẫn cần cậu và những người như các cậu đứng ra cứu thế giới!”
Diệp Viễn gật đầu, sau đó anh hỏi.
“Tiền bối, rốt cuộc trong tương lai thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Diệp Viễn thật sự rất tò mò, trước đó lão tiền bối ở quán bar chị Thanh cũng từng nói những lời này với anh, nói cái gì mà tương lai sau này có kiếp nạn lớn.
Bây giờ Liễu Bạch cũng nhắc về kiếp nạn lớn gì đó.
Nhưng Liễu Bạch không nói cho Diệp Viễn biết cụ thể sự việc là như nào, ông ta chỉ nói: “Hiện giờ cậu vẫn còn quá yếu, chuyện này cậu tốt nhất đừng biết vội, để tránh bị áp lực, ảnh hưởng cậu tu luyện, đợi đến khi thực lực của cậu mạnh lên rồi, cậu tự khắc sẽ biết thôi.”
“Mặt khác, tính ra thì thây khô kia cũng được tính là một đồ tốt, nó rất hữu dụng cho cậu đấy, cậu dùng hắn để luyện chế một con rối, sau này khi đối mặt với đại nạn đó, nó sẽ là một trợ lực rất lớn.
Nói xong, Liễu Bạch tiện tay động một tí, rồi đưa cho Diệp Viễn một quyển sách cổ đầy dấu vết năm tháng.
“Trong này đều là một số phương pháp luyện khí của môn phái luyện khí trong giới tu hành, tôi nghĩ với thiên phú của cậu, chắc là có thể dễ dàng nắm vững!”
Diệp Viễn cũng không khách khí, nhanh chóng nhận lấy.
“Cảm ơn tiền bối!”
“Ngoài ra, số địa khí này tôi cũng tặng cậu đấy, những thứ này chắc là cũng sẽ có hỗ trợ cho cậu!”
Nói xong, Liễu Bạch vung tay một cái, chín thanh trường kiếm và những địa khí khác đã xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
“Tiền bối, ông cho tôi những thứ này, thế ông dùng cái gì?”
Liễu Bạch lắc đầu nói: “Tôi không cần, những thứ này đa số vốn thuộc về Qủy Môn các cậu, bây giờ coi như là vật
về nguyên chủ, những cái còn lại, đều là đồ năm xưa mấy thủ hộ nước Hoa Hạ tặng cho môn chủ kế nhiệm của Qủy Môn, và cũng chính là cậu!”
“Cho nên, bây giờ những thứ này đều thuộc về cậu!”
“Tiền bối, năm xưa ngài cũng là một trong những người thủ hộ của nước Hoa Hạ à?” Diệp Viễn hỏi.
Câu này lại làm Liễu Bạch cười tự giễu: “Ha ha, ở trước mặt Qủy Môn, những gì bọn ta làm thực ra chẳng bõ bèn gì, nếu nói về người thủ hộ chân chính thì Qủy Môn mới là người danh xứng với thực.”
“Năm đó khi tộc bất tử tới xâm phạm, Qủy Môn dốc hết sức của cả tông môn, đi chiến đấu với tộc bất tử, đợi đến khi bọn ta đến nơi chỉ viện, tộc bất tử đã bị trọng thương và gần hết sức chiến đấu rồi, còn Qủy Môn thì tử thương hơn một nửa số cao thủ!”
“Nhưng dù vậy, người của Qủy Môn vẫn khiến cho tộc bất tử này không bước được ra khỏi Qủy Môn dù chỉ một bước!”
“Mặc dù cuối cùng bọn ta đã hợp lực, giết chết hai cường giả của tộc bất †ử, nhưng bọn ta đều biết, nếu không có sự hy sinh của Qủy Môn trước đó, bọn ta cũng không thể tiêu diệt tộc bất tử dễ dàng như vậy, rồi phong ấn!”
“Thế tộc bất tử này là cái gì vậy? Bọn họ sống ở giới tu hành à?” Diệp Viễn lại tò mò hỏi.
“Không phải, bọn họ là một chủng tộc đặc biệt của một giới tu hành ở ngoại vực!” Liễu Bạch trả lời.
“Ngoại vực á?”
Lời này làm Diệp Viễn hơi kinh hãi.
“Đúng, cậu phải biết rằng, vũ trụ này rất to lớn, tất nhiên sẽ có vô số loại sinh linh tồn tại, mà tộc bất tử này chỉ là một trong số đó thôi!”
“Mà chủng tộc giống như tộc bất tử, trong vũ trụ này còn có rất nhiều chủng tộc khác nữa.”
“Hơn nữa, bất kỳ một chủng tộc nào trong số này, đều mạnh hơn nhân loại chúng ta mấy lần, kể ra, nhân loại chúng ta chỉ được tính là tồn tại yếu nhất thôi!”
“Bị người ta gọi là con sâu cái kiến, thật ra
không quá đáng tí nào đâu!” Liễu Bạch tự giễu.
Thấy Diệp Viễn lại ngẩn ra. Liễu Bạch lại cười cười nói: “Cậu cũng đừng lo gì cả, đối với những chủng tộc mạnh kia mà nói thì, bọn họ sẽ không để ý đến chỗ chúng ta đâu, cậu không cần lo bọn họ sẽ xâm nhập vào thế giới của chúng ta.”
“Vả lại, bây giờ kể những chuyện này cho cậu là vẫn còn hơi sớm, đợi đến khi thực lực của cậu mạnh đến mức có thể đi đến ngoại vực, cậu sẽ biết thế giới này lớn mạnh và khủng bố cỡ nào!”
“Cho nên, từ nay về sau cậu phải chăm chỉ tu luyện, chỉ khi có thực lực mạnh, thì mới không sợ bất cứ sự uy hiếp nào!”
“Vâng!” Diệp Viễn gật đầu chắc nịch.
Những lời Liễu Bạch nói hôm nay lại khiến anh được mở rộng tâm mắt lần nữa, và cũng làm anh hiểu rõ thế giới này, vũ trụ này, không hề đơn giản như anh tưởng.
“Ngoài ra, sau này cậu phải cẩn thận với người ở đoàn hiệp sĩ, theo suy đoán của tôi, hình như người của đoàn hiệp sĩ đấy có một chút quan hệ với tộc bất tử!”
“Tôi nghi ngờ, hai cường giả tộc bất tử mà chúng tôi chưa giết chết hoàn toàn năm xưa, rất có khả năng một tia căn nguyên của hắn đã thoát được!” “Cho nên, khi thực lực của cậu chưa đạt đến trình độ như của tôi, thì tốt nhất là đừng mạo hiểm đi tìm người của đoàn hiệp sĩ!”
Diệp Viễn lại gật đầu lần nữa.
Trước đó, anh đã cảm thấy đoàn hiệp sĩ đột nhiên tới đây, chắc hẳn phải có ý đồ khác, bây giờ nghe Liễu Bạch bảo, có vẻ người của đoàn hiệp sĩ có chút liên quan với tộc bất tử.
Anh lại kết hợp với thủ đoạn của Kyassuru Reiku trước đó, điều này cũng làm Diệp Viễn xác định, đoàn hiệp sĩ tới đây, chắc là tới vì cái thây khô này của tộc bất tử.
“Thế tiền bối à, hiện giờ ngài đang ở cảnh giới gì vậy?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
“Bán thánh!” Liễu Bạch thản nhiên trả lời.
Mà câu trả lời này lại làm Diệp Viễn kinh hãi.