Tuyệt Thế Thần Y - Chương 986 Xuống nước
Chương 986: Xuống nước
“Đùng đoàng đùng đoàng…”
Theo một loạt tiếng nổ chỉ chít vang lên.
Số ám khí dày như mưa bị ngọn lửa đánh trúng, bầu trời phía trên giống như một chùm pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ chói mắt.
Ba vị Thần sử đại nhân kia cũng không cho rằng, bắn ám khí là đủ để giết thây khô.
Trong lúc bắn ra ám khí, thân ảnh ba người cũng biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, họ đã xuất hiện ở ba phía quanh thây khô. Các chiêu thức mạnh mẽ được đánh nhanh về phía thây khô.
Thây khô cũng chẳng sợ, hung hăng tiếp đòn của ba người.
Dưới lòng đất.
Sau khi ba vị Thần sử đại nhân còn lại đi ra ngoài, Diệp Viễn lập tức triệu hồi bình ngọc ra.
Để bình ngọc giúp giải trừ khí huyết sát trên người mấy nghìn người nước Hoa Hạ đang ở đây.
Chẳng mấy chốc, bình ngọc đã hút hết khí huyết sát trên người những người nước Hoa Hạ này vào trong bình. Lần này, Diệp Vẫn vẫn làm như trước, đó là không đánh thức những người này dậy, mà hút mọi người vào trong nhẫn không gian.
Sau khi hút tất cả mọi người vào trong nhẫn không gian, Diệp Viễn nhảy luôn vào cái hồ trước mặt.
Diệp Viễn rất tò mò với đồ vật ở dưới cái hồ này.
Sau khi xuống nước, Diệp Viễn cảm nhận thấy rõ một cỗ hàn ý cực kỳ lạnh lẽo đánh úp tới, hơn nữa trong hồ nước còn xen lẫn mùi máu tanh.
Sau khi tiện tay dựng lên mấy tầng bảo vệ xung quanh người, Diệp Viễn lại lần nữa mở thần thức ra. Anh muốn thăm dò dưới nước, nhưng khổ nỗi, thần thức của anh vẫn không thể thâm nhập được, vẫn bị ngăn lại.
Sau khi thử vài lần, Diệp Viễn cũng chịu, anh đành phải liên tục lặn sâu xuống.
Phía dưới có vẻ rất sâu, lặn hơn hai mươi phút rồi vẫn chưa thấy đáy, và cũng chưa có thứ gì, chỉ có làn nước lạnh lão.
Nhưng Diệp Viễn càng lặn sâu xuống,
nhiệt độ phía dưới cũng ngày càng lạnh, áp lực nước cũng lớn hơn.
Sau khi lặn thêm khoảng ba mươi phút, phía dưới vẫn chưa xuất hiện bất cứ thứ gì.
Giờ phút này, nhiệt độ dưới nước đã đạt đến một cấp độ khủng bố, áp lực nước cũng bắt đầu tăng lên vài lần.
Nhưng với Diệp Viễn thì chẳng ảnh hưởng mấy.
Sau khi lặn tiếp khoảng một tiếng nữa, vẫn chưa lặn đến đáy.
Mà đến độ sâu này, nhiệt độ của nước đã đạt đến một mức độ cực kỳ khủng bố, áp lực nước cũng vậy.
Theo cảm nhận của Diệp Viễn, đến chỗ này như này, có khi một số cường giả cảnh giới Bán Vương cũng sẽ bị nhiệt độ và áp lực nước khủng bố này đông chết hoặc ép chết.
Lúc này, Diệp Viễn cũng không dám lơ là, anh lại gia cố thêm cho lá chắn bảo vệ quanh người, rồi cẩn thận lặn tiếp xuống phía dưới.
Sau khi lặn thêm mười phút nữa, cuối cùng Diệp Viễn đã nhìn thấy một số sinh vật.
Lặn đến độ sâu này mới xuất hiện xác của các loài cá không biết tên, hơn nữa cơ thể của những loài cá này đều rất khổng lồ.
Con nhỏ nhất cũng phải bằng một con cá mập.
Nhưng điều làm Diệp Viễn tò mò là, xác của những loài cá không biết tên này đã bị đóng băng hết rồi.
Trên thân của mỗi loài cá đều kết một tầng băng dày, giống như một tảng băng đã được chạm khắc.
Đồng thời, trong làn nước cũng có thêm rất nhiều tảng băng đỏ như máu, †o nhỏ có cả, trong hồ nước màu xanh, chúng hiện ra thật quỷ dị.
Diệp Viễn tiện tay đánh nát một miếng băng, tảng băng đó lập tức hóa thành một cục máu.
Trong đó có một vệt khí huyết sát tràn ra, nó lao nhanh vào cơ thể một loài cá chưa biết tên đã đóng băng ở gần nhất.
Sau đó Diệp Viễn liền thấy rõ, cơ thể của con cá chưa biết tên kia lại to lên một chút.
Còn làn sương máu kia, nháy mắt đã bị đông thành một tảng băng đỏ như máu.
Việc này làm Diệp Viễn càng thêm nghi hoặc.
Thế là, Diệp Viễn đánh một
quyền nổ nát tầng băng bao bên ngoài con cá chưa biết tên vừa hấp thụ khí huyết sát kia.
Trong khoảnh khắc miếng băng vỡ nát, con cá chưa biết tên tưởng như đã chết kia, đột nhiên há cái miệng to như bồn máu lao về phía Diệp Viễn hòng căn anh. Diệp Viễn cũng hãi, anh đấm ra một quyền trong vô thức.
Cứ tưởng với thực lực của Diệp Viễn thì có lẽ con cá chưa biết tên này sẽ bị đánh nát ngay.
Nhưng điều làm Diệp Viễn kinh hãi đó là, một đấm của anh lại chỉ làm con cá chưa biết tên này lùi lại thôi.
Không chỉ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con cá này.
Trái lại nắm đấm của anh còn bị đau, đồng thời còn hơi tê nữa.
Còn con cá chưa biết tên bị đánh lùi kia có vẻ hơi tức giận.
Nó há to miệng, phun ra một làn sương màu đỏ, bắn về phía Diệp Viễn. Nhìn thấy làn sương màu đỏ, Diệp Viễn cũng không dám lơ là, anh thuận tay đánh ra một chưởng.
Một chưởng này Diệp Viễn dùng hết sức, thế là mới đánh tan được làn sương đó.
Khi Diệp Viễn đang định ra tay đánh chết con cá chưa biết tên này, anh lại nhận thấy cơ thể con cá đó đã bị đóng băng một cách quỷ dị.
Điều này làm Diệp Viễn càng nghi hoặc hơn.
Đúng lúc này, phía dưới bỗng truyền tới một cỗ khí tức khủng bố làm Diệp Viễn thấy rất hồi hộp, tim đập nhanh. Đồng thời anh cũng phát hiện nhiệt độ bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.
Áp lực nước cũng đang tăng lên với một tốc độ cực kỳ đáng sợ.
“Răng rắc…”
Trong nháy mắt, Diệp Viễn cảm nhận được lá chắn phòng hộ của mình đang bắt đầu vỡ.
Diệp Viễn cũng hãi, vội vàng gia cố cho lá chắn phòng hộ của mình.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng kinh ngạc chú ý thấy, giờ phút này nước dưới chân mình đang đông lại thành băng với một tốc độ cực nhanh, hơn nữa vẫn với một tốc độ cực nhanh, bao phủ tới xung quanh anh. Lúc này, Diệp Viễn hoảng thật sự, có phương tiện gì anh ném ra cái đó, nhưng vẫn không làm gì được những lớp băng này.
Mắt thấy sắp bị lớp băng bao bọc triệt để.
Nhẫn không gian trong tay Diệp Viễn hơi động đậy.
Liần thấy bình ngọc bay ra khỏi nhẫn không gian.
Sau đó, anh thấy bình ngọc bắt đầu quay vòng tròn.
Diệp Viễn lập tức cảm nhận được ngọn lửa màu đen trong Thái Cực Đồ trong vòng tròn màu vàng trong đan điền mình nhanh chóng lao ra khỏi cơ thể Diệp Viễn.
Sau đó nó bay vào trong bình ngọc.
Giây tiếp theo, bình ngọc bắn ra các ngọn lửa màu đen.
Sau khi cái tầng băng sắp đóng băng Diệp Viễn gặp phải ngọn lửa màu đen, thì như thể gặp phải khắc tinh gì vậy.
Băng hóa thành nước luôn.
Biến mất từ đây.
Ngọn lửa màu đen cháy càng ngày càng to.
Chẳng mấy chốc, vị trí bên ngoài Diệp Viễn đã trở thành một biển lửa.
“Grào…”
Đồng thời, trong biển lửa này lại truyền ra một loạt tiếng rống giận thảm thiết.
Bởi vì bị ngăn trở bởi ngọn lửa, Diệp Viễn cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc cái gì đang hét thảm bên trong ngọn lửa.
Khoảng mười phút sau, ngọn lửa dần tắt lụi, cuối cùng khi chỉ còn lại một đám bụi, nó nhanh chóng quay về vòng tròn trong đan điền Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới phát hiện, các loài cá không biết tên bị đóng băng trước đó đều đã biến mất. Làn nước vốn màu xanh, giờ phút này cũng biến thành màu đỏ như máu.
Hơn nữa còn nồng nặc mùi máu tanh.
Giống như một vùng biển đỏ vậy.
Lúc này, bình ngọc lại lần nữa chuyển động nhanh.
Làn sương mù dày tràn ra từ làn nước đỏ bị bình ngọc điên cuồng hút vào.
Khoảng mười phút sau, số sương mù đó đã bị bình ngọc hút hết.
Làn nước cũng trở về màu xanh.
Lúc này, bình ngọc lại bay nhanh xuống phía dưới. Thấy thế, Lâm Nhất sốt ruột.
Anh vội vàng nói.
“Bình ngọc đại nhân, ngài đi xuống đấy làm gì?”
Nhưng bình ngọc lại không hề dừng lại, tiếp tục lao nhanh xuống phía dưới.
Tuy Diệp Viễn không hiểu bình ngọc định làm cái gì, nhưng anh cũng nhanh chóng đi theo phía sau bình ngọc, lặn nhanh xuống bên dưới.
Mà
lúc này, nhiệt độ phía dưới đây cũng không còn đáng sợ như trước đó nữa, áp lực nước cũng yếu hơn trước rất nhiều lần. Chẳng mấy chốc, Diệp Viễn đã theo kịp bước chân của bình ngọc.
Lúc này, Diệp Viễn mới phát hiện, mình đã xuống tới đáy.
Dưới đáy hồ, đập vào mắt là chi chít những hài cốt, có hài cốt của con người, có hài cốt của các loài động vật, còn có hài cốt của vô số sinh vật chưa biết tên nữa.
Hơn nữa trên những hài cốt này đều tỏa ra uy áp khủng bố.
“Đây…”
Khi Diệp Viễn nhìn thấy phía dưới toàn là hài cốt, da đầu anh tê dại.
Cảnh tượng này không khỏi làm Diệp Viễn nghĩ đến lúc ở tỉnh Tiềm Long, phía dưới thôn nghỉ dưỡng có tên là Tiên Vực kia cũng có những hài cốt như này.
“Chẳng lẽ nơi này cũng giống thôn nghỉ dưỡng Tiên Vực kia ư?”
Nhưng tiếc là, bây giờ không còn ai có thể trả lời cho câu hỏi của Diệp Viễn.
Lúc này, bình ngọc lại lân nữa chuyển động nhanh.
Số lượng lớn sương mù màu máu bị hút vào trong bình trước đó lập tức tràn ra.
Sau đó anh nhìn thấy làn sương màu đỏ được phun ra kia, hóa thành vô số làn khí nhỏ, lao nhanh xuống phía dưới rồi bám vào chỗ hài cốt kia.
Khi làn sương đầu tiên bám vào hài cốt đầu tiên, liền thấy hài cốt đó động đậy một chút.
Theo việc càng ngày càng nhiều làn sương bám vào những hài cốt này, vậy mà tất cả số hài cốt này đều nhanh chóng bắt đầu động đậy.
“Bình ngọc đại nhân, ngài định làm gì vậy, chắc không phải là muốn phục sinh những hài cốt này đấy chứ?”
Khi nhìn thấy phía dưới đang càng ngày càng có nhiều hài cốt động đậy, uy áp khủng bố tỏa ra theo đó, Diệp Viễn cũng hoảng.
Nhưng bình ngọc mặc kệ Diệp Viễn, tiếp tục điên cuồng xoay chuyển.
“Cạch….”
Đúng lúc này, có một hài cốt của con người chợt đứng lên.
“Cạch cạch cạch…”
Ngay sau đó, lại có hơn một nghìn hài cốt đứng hết lên.
Thấy càng ngày càng có nhiều hài cốt đứng lên, Diệp Viễn cũng sợ hãi.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được, tùy tiện vớ một hài cốt ở đây ra, nó cũng có thực lực ngang ngửng với thực lực anh hiện giờ.
Anh sợ những hài cốt này sẽ tấn công anh. Vì thế, anh cũng không dám nói thêm một câu nào nữa, ngoan ngoãn trốn sau lưng bình ngọc.
Khoảng năm phút sau, làn sương đỏ trong bình ngọc có vẻ đã cạn, không còn tràn ra khỏi bình nữa.
Mà giờ phút này, cả đáy hồ phải có ít nhất hơn mười nghìn hài cốt đứng lên rồi.
Mà hình những những hài cốt này đều còn nguyên vẹn, còn những hài cốt gãy xương hay sứt mẻ thì vẫn nằm yên dưới mặt đất.
Lúc này, Diệp Viễn cũng kinh ngạc phát hiện, theo việc phần lớn hài cốt đứng hết lên. Dưới chân những hài cốt này, lại có một cái động to đùng.
“Gầm!”
Đúng lúc này, trong cái động to đùng kia đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận khiếp người.
Ngay sau đó, một cỗ kình khí cực kỳ hung hãn quét ra từ trong hang động.
Trong chốc lát, những hài cốt tàn phế chặn ở cửa động kia bị thổi quét về phía những hài cốt đang đứng.
Trong phút chốc, những hài cốt tàn tật đó giống như những lưỡi dao sắc bén, đánh vỡ ít nhất phải mấy trăm bộ hài cốt hoàn chỉnh đứng gần cửa động nhất thành đống vụn.
Nhưng điều làm Diệp Viễn kinh hãi đó là, những hài cốt này lại khôi phục nguyên trạng trong nháy mắt.
“Gầm!”
Lúc này, trong động lại truyền ra một tiếng rống giận rung trời.
Giây tiếp theo, lại có một đạo kình khí hung hãn thổi quét ra.
Nó lại cuốn những hài cốt tàn tật kia tấn công những bộ hài cốt hoàn chỉnh đứng ở cửa động.
Mặc dù những hài cốt này cũng mạnh, khổ nỗi chúng hoàn toàn không phải đối thủ của đạo kình khí hung hãn kia. Trong phút chốc, lại bị đánh thành một đống vụn.
Nhưng một giây sau, những hài cốt này lại lần nữa nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
Tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa động.
“Gầm!”
Trong động lại vang lên một tiếng rống giận nữa.
Nhưng lần này lại không có kình khí xuất hiện.
Lúc này, bình ngọc lại quay tiếp, liền thấy những hài cốt canh giữ ở cửa động kia nhanh chóng xông vào trong hang động. Nhưng những hài cốt này vừa xông vào
chưa đến mười giây, thì thấy một đạo kình khí hung hãn thổi ra.
Những hài cốt này lập tức hóa thành một đống bột trắng, bị đánh ra khỏi cửa động.
Mà lần này, số hài cốt này không còn khôi phục nguyên trạng được nữa.
Nhóm hài cốt thứ nhất bị diệt, bình ngọc lại quay tiếp.
Nhóm hài cốt thứ hai lại nhanh chóng xông vào trong hang động.
Xem một lúc, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu ra vài điều. “Bình ngọc đại nhân, ngày đang dùng những hài cốt này để chiến đấu với thứ gì đó trong hang động đúng không?”
Bình ngọc không để ý Diệp Viễn, nó vẫn bình tĩnh đứng trước mặt Diệp Viễn.
“Gào!”
Lúc này, trong động lại lân nữa vang lên một tiếng rống giận.
Liền thấy nhóm hài cốt thứ hai tiến vào trong động cũng bị đánh thành một đống vụn, rồi bị xua ra khỏi hang động.
Nhưng vừa ra khỏi hang động, chỗ đống vụn này lại nhanh chóng ngưng kết, khôi phục lại trạng thái ban đầu. Vừa khôi phục nguyên trạng, chúng lại cấp tốc xông vào hang động.
Nhưng rất nhanh, lại bị hóa thành một đống bột phấn rồi bị cuốn ra khỏi hang động.
Nhưng rất nhanh, số bột phấn này lại bắt đầu ngưng kết, rồi lại khôi phục nguyên trạng thêm lần nữa.
Rồi lại xông vào hang động.
Nhưng chưa được bao lâu, lại lần nữa bị hóa thành một đống bột vụn và bị cuốn ra khỏi hang động.
Mà lần này, chúng không còn khôi phục nguyên trạng được nữa.
Bây giờ Diệp Viễn cũng thấy được, có vẻ những hài cốt này có thể hồi phục hai lần. Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyên không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật @ Ø @ Thích 6. Thưởng Bình luận.