Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số - Chương 4
13
Kiếp trước, việc Giang Vân bị rạch mặt quả thật có liên quan đến Xuân Hạnh.
Sau khi gả vào Giang gia, Xuân Hạnh đã đòi hỏi cha con nhà họ Giang số tiền tiêu xài lên đến mười hai vạn phần.
Theo lẽ thường, trên đời này làm gì có ai có thể bao dung một người vợ, người con dâu như vậy?
Nhưng vì nhà ta từng có đại ân cứu mạng với tổ phụ của Giang Vân, cha con Giang gia mang lòng cảm kích, cũng chỉ đành nhẫn nhịn để nàng vòi vĩnh.
Tính đến lúc đó, mọi việc vẫn còn trong giới hạn.
Xuân Hạnh tiêu sạch số bạc có trong tay, mua lụa là y phục, làm trâm vàng, còn sắm thêm một tiểu nha hoàn hầu hạ ăn mặc ngủ nghỉ, sống cuộc đời phú quý.
Chỉ tiếc, cảnh tốt không kéo dài được bao lâu.
Mùa xuân năm sau khi gieo trồng, Giang phụ bị dầm mưa, nhiễm hàn phong.
Nhưng tất cả tiền trong nhà đã bị Xuân Hạnh tiêu tán, Giang Vân muốn bán trâm vàng của nàng để lấy tiền mời đại phu trị bệnh cho cha, nàng không đồng ý, còn ôm lấy cây trâm bỏ chạy khỏi nhà.
Giang Vân đuổi theo nàng, nàng tức giận đến mức ném cây trâm xuống sông, mắng:
“Ta thà vứt nó xuống sông cũng không đưa cho ngươi!”
Giang Vân căm giận liếc nàng một cái, bỏ nàng lại rồi cõng giỏ thuốc lên núi.
Nhưng những dược liệu có thể dùng trên núi, phần lớn mọc ở chốn cheo leo hiểm trở.
Giang Vân hái được thảo dược có thể chữa bệnh cho cha, nhưng mặt mũi lại bị cào rách, từ đó mất đi tư cách dự thi khoa cử.
Từ đó về sau, ánh mắt Giang Vân nhìn Xuân Hạnh luôn lạnh lẽo âm trầm, Giang phụ đối với nàng cũng chẳng còn cái thái độ nâng niu cháu gái ân nhân mà thờ phụng nữa.
Xuân Hạnh sợ hãi, từ đó thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ. Cũng vì thế mà nàng không ngừng vòi tiền mẹ, cũng từ đó sinh lòng ghen ghét với cái gọi là “cuộc sống phú quý” của ta kiếp trước.
Nay, Xuân Hạnh đã làm thông phòng của Từ Triệt, cũng đã có được vàng bạc châu báu và nha hoàn hầu hạ nàng.
Có lẽ, đây cũng coi như là cầu được ước thấy.
14
Mùa thu sang, hoa quế tỏa hương ngào ngạt, Giang Vân đã chuẩn bị xong hành trang, định lên đường đến Thuận Thiên phủ ứng thí.
Mùa xuân năm nay, ta luôn nhắc nhở cha con họ Giang rằng trời trở lạnh thì phải mặc thêm y phục.
Nhưng Giang phụ vẫn sơ ý bị mưa to làm ướt, đổ bệnh nằm liệt trên giường.
May mà trong nhà vẫn còn bạc tích trữ, Giang Vân liền dễ dàng mời được đại phu đến kê đơn bốc thuốc, căn bản không cần tự mình lên núi hái dược.
Nhờ ta và Giang Vân tận tình chăm sóc, bệnh tình của Giang phụ chẳng mấy chốc đã thuyên giảm.
Đến lúc này Giang Vân mới có tâm trí chuẩn bị cho kỳ thi hương năm nay.
A Hạc cũng rất vui mừng khi thấy Giang phụ bình phục.
Nó rất thích ông nội Giang.
Vì ông sẽ nướng hạt dẻ rừng cho nó, còn cho nó ăn hồng ngọt.
Còn bà nội ruột của nó, thì chỉ biết nhét hết những thứ ngon lành đó cho cô Xuân Hạnh, đến lượt nó và ta – cô Xuân Đào, thì chẳng được miếng nào.
Bà còn bịa ra lý do rằng, ta bị đau dạ dày, trẻ nhỏ như A Hạc cũng không tiêu hóa nổi, ăn vào sẽ khó chịu.
A Hạc biết rõ, bà đang nói dối. Chẳng qua là muốn để hết của ngon cho cô Xuân Hạnh thôi.
Giang Vân đi thi suốt nửa tháng, ba người chúng ta ở nhà, ngoài âm thầm cầu khấn cho chàng, thì cũng chẳng giúp được gì.
Đến khi Giang Vân từ phủ thành trở về, ta nấu cho chàng một bát mì, cũng không hỏi chàng thi cử thế nào.
Kết quả đã định ngay từ lúc nộp bài.
Sau đó dù có hỏi một ngàn lần, mười ngàn lần, thì kết quả ấy cũng không thay đổi được nữa.
Cho nên, ta chẳng cần phải lải nhải thêm, càng không muốn gây áp lực cho chàng…
Không ngờ, đến ngày niêm yết bảng vàng, trước cửa nhà ta vang lên tiếng chiêng trống náo nhiệt.
Bên ngoài có người cao giọng hô: “Mời Giang lão gia ra ngoài, chúc mừng đỗ đạt!”
Giang Vân đỗ rồi!
15
Giang Vân và Giang phụ đều ra đồng gặt lúa, trong nhà chỉ còn lại ta và A Hạc.
Vừa nghe người báo tin trúng tuyển hô gọi trước cửa, ta liền vội vàng lấy ra một nắm tiền đồng và ít bạc vụn bỏ vào túi gấm, chuẩn bị để thưởng cho người đưa tin mừng.
Vừa bước ra cửa, mấy người báo tin trúng tuyển lập tức vây quanh, đồng thanh gọi ta là Giang phu nhân, chen lấn nhau đòi tiền mừng.
Ta mở túi gấm, rộng rãi lấy tiền thưởng chia đều cho họ. Sau đó bảo A Hạc đi gọi Giang Vân và Giang phụ trở về.
Ta biết chữ, vừa nhìn là thấy rõ tên trong hỷ báo — Giang Vân thi đỗ hạng năm kỳ thi hương tại Thuận Thiên phủ, giờ đã là một vị cử nhân đại nhân rồi.
Hàng xóm láng giềng từng bàn tán sau lưng ta, rằng ta dắt theo đứa cháu “ăn bám” gả vào Giang gia, là mặt dày không biết xấu hổ.
Vậy mà lúc này, ai nấy đều cười hệt như đóa cúc nở rộ, còn tay xách nách mang quà tới nhà.
Người mang trứng gà, kẻ đem rau củ, có người thậm chí bê tới cả một con cá to.
Những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, cũng chẳng thể trở thành nhược điểm để người ta cầm nắm Giang Vân, nên ta đều nhận hết, vào bếp nấu một mâm cơm rau, mời hàng xóm và người báo tin cùng ăn.
Đúng lúc đó, Giang Vân, Giang phụ và A Hạc cùng nhau trở về, ai nấy đều mặt mày hớn hở — nhà ai có người đỗ cử nhân mà không vui cơ chứ?
Ngày hôm đó, sau khi chiêu đãi xong người báo tin và hàng xóm, nhà ta nhận được vô số lễ vật, mấy ngày sau lại có không ít người đến nịnh bợ.
Giang Vân rất biết giữ chừng mực, những ai đưa đến ruộng đất, cửa hàng lớn thì chàng đều từ chối; chỉ nhận những phong bao mà địa chủ giàu có mang tới chúc mừng tân cử nhân, theo đúng lệ.
Chỉ riêng khoản ấy, nhà ta đã thu được chừng hai ba trăm lượng bạc.
Về sau Giang Vân còn xuất bản tập văn sách, cũng thu về một khoản lớn.
Cộng thêm tiền gạo bạc triều đình cấp cho cử nhân, và phí nhuận bút chàng kiếm được… Chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi, nhà ta đã tích góp được đến bảy trăm lượng bạc trắng.
Giang Vân mua thêm ruộng đất, thuê hai tiểu nha hoàn, còn xây thêm nhà mới.
Cuộc sống của ta thay đổi long trời lở đất, chỉ là… mẹ ta lại chẳng hay biết gì.
Vì thương Xuân Hạnh, bà đã dọn hẳn lên thành ở.
Bốn mẫu đất mà ta để lại cho mẹ tiêu dùng cũng bị bà đem cho thuê mất — nếu không phải ta có tính toán từ trước, thì mấy mảnh đất ấy, e rằng đã bị bà bán đi mất, chỉ để đổi lấy bạc theo chân cô con gái út của bà rồi.
16
Qua năm mới, Giang Vân vào kinh ứng thí, vẻ vang giành được trạng nguyên.
Ta kinh ngạc vô cùng, dù sao khi chàng thi hương cũng chỉ xếp hạng năm mà thôi.
Sao lại đột nhiên trở thành trạng nguyên được vạn người chú mục như thế?
Giang Vân nói với ta, các thế gia lần lượt chọn phe, đầu nhập vào các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, khiến Hoàng đế không hài lòng. Bởi thế, người muốn nâng đỡ hàn môn, dùng họ để đối kháng với quý tộc.
Chàng đúng lúc bắt kịp thời thế, nên mới được khoác hồng bào đính hoa vàng, trở thành trạng nguyên bảng vàng vinh quy.
Mà ta, cũng vì Giang Vân được phong chức quan mà được ban cho sắc phong lục phẩm phu nhân.
Chúng ta chuyển cả nhà vào kinh thành.
Giang Vân là trạng nguyên, văn tập xuất bản bán rất chạy, chàng cũng vì vậy mà kiếm được không ít bạc.
Dù khoản bạc ấy không thể khiến cả nhà phú quý giàu sang, nhưng cũng đủ để mua một tiểu viện một gian dưới chân hoàng thành.
Mẹ ta và Xuân Hạnh cuối cùng cũng biết cả nhà ta đã thăng quan phát tài, Giang Vân cũng không còn là một tú tài nghèo nữa, mà đã một bước lên mây trở thành trạng nguyên lang.
Xuân Hạnh oán hận vô cùng. Nàng hận sao trời cao luôn ưu ái ta như vậy.
Cùng làm thiếp của Từ Triệt, ta trở thành quý thiếp, nàng lại chỉ là thông phòng.
Cùng gả cho Giang Vân, ta là quan phu nhân, nàng lại là tú tài nương tử bị phu quân căm hận đến tận xương.
Nàng trách ông trời bất công, nhưng lại chưa từng tự hỏi — có phải chính nàng đã không biết giữ lấy cuộc đời của mình hay không?
17
Mẹ ta đến cầu xin ta, van ta hãy cứu lấy Xuân Hạnh.
Bà nói, Xuân Hạnh bị Từ Triệt xem như thế thân, coi như đồ chơi, sống thật đáng thương.
Lại nói phu nhân phủ Bá tước giỏi hành hạ người, đã chèn ép Xuân Hạnh đến chẳng còn hình người.
Nhưng những khổ sở đó, kiếp trước ta đã từng trải qua, chính là mẹ người đẩy ta vào đó để ta nếm chịu.
Sao vậy? Những nỗi khổ đó, ta chịu được, mà Xuân Hạnh thì không?
“Vậy người muốn ta giúp muội ấy thế nào? Nhà ta, lão gia cũng chỉ là một tiểu quan Hàn Lâm, nào có thể đối đầu với thế lực quyền quý trong phủ Bá tước?”
Mẹ ấp a ấp úng nói: “Nhị gia nhà họ Từ có nói, chỉ cần con rể bằng lòng quy phục phủ Bá, hắn sẽ nâng đỡ Xuân Hạnh làm Nhị phòng.”
“Lũ người nhà họ Từ đúng là lang sói đội lốt người!”
Ta nghiêm mặt, trừng mắt mà đập bàn một cái: “Hoàng thượng nâng đỡ phu quân ta, chính vì quý trọng thân thế hàn môn của chàng. Nay chàng đã nhận ân huệ của thiên tử, sao có thể ôm đàn gảy điệu khác, đầu phục đám thế gia kia?”
“Mẫu thân, người thật là tàn nhẫn. Vì Xuân Hạnh, người có thể dễ dàng đưa cả nhà chúng ta đi tìm đường chết.”
“Ta không biết, ta không biết…” Mẹ hoảng hốt, nhưng vẫn kéo chặt lấy vạt áo ta: “Xuân Đào, con không thể bỏ mặc muội muội con được…”
Kiếp trước cũng thế.
Ký ức ta trôi về rất xa — lúc đó, ta đã tính kế khiến Từ Triệt bất lực, ngồi vững trên vị trí quý thiếp. Ngay cả mụ già ác miệng kia cũng bị ta dỗ dành cho xuôi lòng…
Sau đó, mẹ và Xuân Hạnh xuất hiện, mẹ cũng kéo lấy áo ta như bây giờ, nói với ta:
“Xuân Đào, con vinh hiển rồi, không thể bỏ mặc muội muội mình sống chết thế nào đâu…”
Thế nhưng… sống chết của nàng, thì liên quan gì đến ta?
“Người để ta suy nghĩ đã, chuyện này… đâu dễ mà xử lý…”
Miệng ta giả vờ xuôi theo, chỉ để tiễn mẹ về.
Giang Vân mới vừa được bổ nhiệm Hàn Lâm viện, ta không thể để lời đồn thất thiệt nào ảnh hưởng đến chàng.