Vạn cổ long đế - Chương 32: Ngườỉ khiêu chiến đầu tiên
Lần này tới lượt Nuốt Nuốt buồn bực.
Mẹ nó, ta không chỉ không kiếm được linh ngọc mà còn bị ngươi giễu cợt nữa!
Tức chết ta rồi!
“Hừ, ngươi mới chỉ học được mặt ngoài thôi, còn chưa học đến tinh túy nữa kìa!”
Nuổt Nuốt tức muốn hộc máu, chỉ có thể nói ra một câu rồi quay người bỏ đi.
Đành chịu thôi, Lâm Thần đã hoàn toàn nhập môn, nó có muốn tống tiền cũng không tống tiền được.
Tất cả đều là lỗi của thằng nhãi kia, thiên phú hơn người như thế làm gì!
“Răng rắc!”
Nơi xa, người đồng bị đấm bay ra, trải qua vài giây ấp ủ, chợt vỡ thành mảnh nhỏ.
Dường như là lực lượng bên trong đột nhiên bùng nổ.
Nuốt Nuốt lập tức dừng bước, không đi ra ngoài nữa.
Nó ngơ ngác nhìn cảnh này, tròng mắt gần như rơi ra.
Mẹ nó, một quyền này còn mạnh hơn một
quyền kia của mình nữa!
Thằng nhãi này thật sự là người mới học sao?
Thiên phú mạnh quá đi!
Đúng là một yêu nghiệt mà!
“Quyền này được không?” Lâm Thần mặt mày phấn chấn, cố ý giơ nắm tay lên hỏi Nuốt Nuốt.
Chỉ học được mặt ngoài, chưa học được tinh túy?
Nuốt Nuốt đỏ mặt, cúi đầu, chán nản bỏ chạy.
Lúc này đã là buối trưa, mặt trời treo lên cao nhất, tản ra ánh nắng cực nóng giống như một viên bóng lửa.
“Đệ tử ngoại môn Hạ Quan nghe danh mà đến. Ta nghe nói lúc sư huynh Lâm Thần nhập môn đã khiến chuông vang năm tiếng, nên cổ ý tới bái kiến.”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo, hiển nhiên là cực kì tự tin.
Lâm Thần nhướng mày. Người khiêu chiến đầu tiên tới rồi!
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ là sẽ có người đến nhanh như vậy.
Mình mới nhập môn một ngày thôi mà đã có
người khiêu chiến rồi.
Coi mình là quả hồng mềm hả?
Có điều, nghĩ kỹ lại thì thấy cũng bình thường.
Tuy rằng trong Hội Ngũ Quốc, không phải ai cũng biết Lâm Thần, nhưng Lâm Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc, vẫn có khá nhiều người nghe đến tên tuối của hắn.
Về phần sau này, hắn gian lận trong Linh Lộ, bị tông chủ tự mình chém chết huyễn thú, hủy bỏ tu vi đuổi ra tông môn, mọi người cũng nghe được đại khái.
Đối với việc Lâm Thần quật khởi làn nữa, gia nhập Ly Hỏa tông, rất nhiều đệ tử đêu cảm thấy giật mình.
Theo lý mà nói, huyễn thú bị giết tương đương với việc bắt đầu lại từ con số không.
Dù sau này có ký huyết khế với yêu thú mới sinh, trở thành ngự thú sư lần nữa, thì so với huyễn thú cộng sinh mà nói là có khác nhau về bản chất, còn về mức độ ăn ý thì càng không thể so sánh.
Hơn nữa, cảnh giới cũng không thể nào bằng được như xưa.
Trong mắt những đệ tử ngoại môn khác,
mặc dù có thiên tài địa bảo cộng thêm cơ duyên đế tu luyện thì Lâm Thần cũng chỉ là một quả hồng mềm.
Một tên đã từng bị hủy bỏ tu vi có tư cách gì dẫn tới năm tiếng chuông vang lên?
Đây không phải là chuyện đùa.
Đối với toàn bộ Ly Hỏa tông mà nói, năm tiếng chuông có ý nghĩa cực kì to lớn.
Lâm Thần lấy tư cách ở đâu ra?
Vậy nên, chắc chắn là sẽ có đệ tử ngoại môn cảm thấy bất mãn.
Mà Hạ Quan chính là đệ tử đầu tiên đi khiêu chiến!
“ô, một tên đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi cũng dám tới đây khiêu khích uy nghiêm của ngươi nữa hả?”
Nghe Hạ Quan báo tên xong, Nuốt Nuốt nheo mắt lại, nói với vẻ kiêu ngạo: “Thật đúng là tìm chết! Lâm Thần, đi, chúng ta đi ra ngoài dạy dỗ hắn một trận, nhân tiện để đám người bên ngoài kia biết được thiên kiêu là không thể nhục nhã!”
‘Vậy hả, ngươi đang khen ta hay đang khen mình vậy?”
Lâm Thần trợn mắt, với cái đức hạnh của thằng nhãi Nuốt Nuốt kia là không thể nào đang
khen mình.
“Chắc chắn là đang khen ngươi rồi. Ngươi có được huyễn thú anh minh thần võ như ta, chẳng lẽ không phải là thiên kiêu sao?”
Nuốt Nuốt vẻ mặt ranh mãnh: “Vừa vào tông môn là dẫn tới năm tiếng chuông vang, chắc là cả Ly Hỏa tông cũng không ai bằng ngươi, tất cả đêu là công lao của Nuốt Nuốt ta đấy!”
“Cút! Ta biết ngay là ngươi đang đổi cách để khen mình mài” Lâm Thần tức giận mắng một câu.
“Ngươi thật sự không ứng chiến hả?” Nuốt Nuốt tò mò hỏi: “Hắn ở bên ngoài kiêu ngạo thế kia, ngay cả ta cũng thấy chướng mắt!”
“Thôi bỏ đi, chỉ cần ngươi đồng ý ứng chiến thì tiếp theo sẽ có rất nhiều người khiêu chiến, giống như nước lũ chảy mãi không dừng.”
Lâm Thần thở dài, lắc đầu nói: “Thật ra hôm qua ta đã nghĩ về vấn đề nếu có người tới khiêu chiến thì ta có nên ứng chiến hay không.”
“Nếu ta không ứng chiến thì nhiều lắm là mất một chút uy vọng và mặt mũi. Nhưng chỉ cần ta tiến bộ đủ nhanh thì một ngày nào đó sẽ thu lại gấp đôi những thứ đã mất đi.”
“Còn nếu ta ứng chiến thì chẳng khác nào là mở ra tiền lệ. Ngươi có thể đánh thắng một người,
mười người hay một trăm người? Ai cũng biết ta nhận hết mọi khiêu chiến, trời ạ, bọn họ thay phiên nhau khiêu chiến, ngày nào cũng chặn kín cửa nhà ta, thì ta có còn tu luyện được hay không?”
“Dường như cũng có lý.” Nuốt Nuốt gật đầu: “Nhưng nếu ngươi đánh không lại thì không đánh là được rồi. Có vài tên thực lực không bằng ngươi lại cứ kêu gào khiêu chiến, tức chết ta rối, ta cứ chướng mắt cái bộ dáng kiêu ngạo kia của bọn họ!”
“Thôi bỏ đi, đế bọn họ kêu gào đi, ta giả vờ không ở nhà là được.” Lâm Thần xua xua tay rồi nhắm mắt lại.
Không thế không nói, cách âm trong phòng luyện công khá tốt.
Chỉ cần ngươi không cố tình đi nghe thì sẽ không nghe được một chút tiếng động nào ở bên ngoài.
Cứ như vậy, Lâm Thần ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Lúc này, một vị thiếu niên mặc đồ đen, giữa mày có hoa văn mờ nhạt đang đứng ngoài sân.
Hân ta chính là đệ tử ngoại môn Hạ Quan!
Lúc nhập môn, hắn ta vổn định thử xem thiên phú của mình thế nào.
Nhưng trong tất cả đệ tử ngoại môn, không có ai là ngoại lệ, chỉ có một tiếng chuông vang thôi.
Hân ta không phục, cảm thấy mình không chỉ có như thế, nhưng lại không có cách nào.
Tới khi nghe nói Lâm Thần dẫn tới năm tiếng chuông, hân ta không nhịn được nữa.
Một tên đã từng bị hủy tu vi có tư cách gì gây ra chấn động lớn như vậy?
Hạ Quan ta là người đầu tiên không phục!
Vậy nên, Hạ Quan lập tức chạy ngay tới bên ngoài sân của Lâm Thần hét lo lên!
Hắn ta suy nghĩ rất đơn giản, mọi người đều mới nhập tông thôi, dù sao cũng phải cần mặt mũi.
Ta cứ ở ngoài sân khiêu khích ngươi, thế nào thì ngươi cũng phải ra ngoài xem.
Nhưng mà, một lúc lâu sau, trong sân không hề có một tiếng đáp lại nào.
Hạ Quan dồn sức hét to lên lần nữa: “Hạ Quan bái kiến sư huynh Lâm Thần!”
Trong tiếng hét lần này, hắn ta cố ý thêm vào linh khí, nên tiếng hét rất lớn.
Không chỉ có Lâm Thần nghe thấy mà ngay cả đệ tử ở sân khác cũng nghe thây.
Lập tức có hơn mười đệ tử ngoại môn tụ tập lại với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Có người khiêu chiến hả?”
“Đúng vậy, hôm qua Lâm Thần dần tới năm tiếng chuông vang, có rất nhiều người không phục.”
“Đều là đệ tử ngoại môn, vì sao chúng ta chỉ có một chuông, hắn lại được năm chuông?
“Rốt cuộc là căn cứ vào cái gì để đánh giá ra vậy?”
Đám đệ tử ngoại môn ngươi một lời ta một lời.
Ai cũng cảm thấy bất mãn.
Nhưng mà sau thời gian một nén nhang, trong sân vẫn cứ không có chút tiếng động nào.
‘Chẳng lẽ là hắn không ở đây?’ Hạ Quan nhíu chặt mày.
Nếu Lâm Thần ở trong sân thì hắn sẽ xuất hiện khi nghe động tĩnh lớn bên ngoài.
Lúc hắn ta đang suy nghĩ như vậy thì trong sân chợt vang lên một tiếng động giống như tiếng thở của rồng.
Trong cơn chấn động, có tiếng như tiếng sét nổ hút hết mọi linh khí trong không khí cuốn vào trong sân.
Bên ngoài sân, bầu không khí hoàn toàn cứng lại.
Mọi người nhìn lẫn nhau.