Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 12 Ai có thể vô dụng hơn ta
Chương 12: Ai có thể vô dụng hơn ta
Sư huynh kia cười nói: “Gần như là phế vật, càng phế vật thì Tần Ngọc sư tỷ lại càng thích, nửa năm trước ta may mắn được gia nhập đội của Tần Ngọc sư tỷ, không phải làm gì cả, chỉ phụ trách thanh lý chiến lợi phẩm, sau một nhiệm vụ sẽ kiếm lời 50.000!”
“Chẳng trách đám người này lại tranh giành kịch liệt như vậy!”
Lục Nhân mỉm cười, sau đó chỉ vào hai người phía sau Tân Ngọc, hỏi: “Sư huynh, hai tên kia rất vô dụng sao? Thế mà được Tân Ngọc sư tỷ trực tiếp lựa chọn!”
“Đâu chỉ vô dụng không, tuy rằng bọn họ đều là huyết mạch tứ phẩm, nhưng cũng không có ý chí tỉêh thủ, tiến vào tông môn hơn một năm rồi mới mở ra hai linh khiếu, một người tên là Vương Đằng, người còn lại Trương Thặng, ở Thanh Ván Môn gọi là song phế nhập môn!”
Sư huynh kia nói.
“Song phế nhập môn?”
Lục Nhân phì cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tân Ngọc.
Không thể không nói, Tân Ngọc này vô cùng xinh đẹp, nhan sắc không hề thua sư phụ
hắn, nhưng kiêu ngạo giống như khổng tước, dường như ai cũng không thể lọt vào mắt của nàng ta.
“Ta muốn một tên phế vật thực sự, trong số các ngươi, có ai cho rằng mình có thể cạnh tranh với hai người này, có thể gia nhập đội ngũ của ta!1′
Tân Ngọc cắt đứt âm thanh của đám đông.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau.
So về vò dụng, ai có thể hơn được hai người này?
Vương Đằng và Trương Thặng chính là hai tên vô dụng nổi tiếng của Thanh Vân Môn.
Lúc này, một thanh niên có vẻ mặt gian xảo đi lên phía trước, cười nói: “Tần Ngọc sư tỷ, mặc dù ta mở nhiều linh khiếu hơn hai tên phế vật này một cái, nhưng ta chỉ tu luyện võ kỹ nhân giai hạ phẩm!1’
“Ngươi chỉ tu luyện một võ kỹ nhân giai hạ phẩm ư?”
Tần Ngọc cảm thấy có chút khó tin.
Những đệ tử cũ này dều đã ở Thanh Vân Tông ít nhất một năm, chỉ tu luyện một võ kỹ nhân giai hạ phẩm thì thực sự là vô dụng.
Thanh niên kia đắc ý nói: “Tu luyện thật khổ sở, nếu như không phải cha ta cầu xin trưởng lão tông môn giữ ta lại, thì ta đã sớm về nhà kế thừa gia sản, lần này, ta chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của sư tỷ mà thôi!”
“Không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy, coi như ngươi lợi hại, vị trí kẻ vô dụng thứ ba của Thanh Vân Môn sẽ cho ngươi!”
“Mẹ kiếp, sớm biết vậy ta cũng không tu luyện võ kỹ!”
Rất nhiều võ giả rất không cam lòng.
Dù sao, chỉ cần tiến vào đội của Tân Ngọc là có thể thu hoạch chiến lợi phẩm, mà những chiến lợi phẩm kia, có thể đổi lâỳ rất nhiều tiền.
Ai mà không muốn nằm không kiếm tiền chứ?
Huống chỉ, còn có thể đỉ theo phía sau Tân Ngọc sư tỷ cùng nhau tu luyện, xem như là mỹ mãn rồi.
Thanh niên có vẻ mặt gian xảo kia nhìn lướt xung quanh, đắc ý cười nói: “Các vị, thật sự xỉn lỗi, vị trí cuối cùng…”
Nhưng mà, hắn ta còn chưa nói xong thì một âm thành nhàn nhạt từ trong đám người đã tuyền đến: “Ta cũng muốn vị trí này!”
Lục Nhân tách khỏi đám đông và đi đến giữa vòng tròn.
Còn có người tự nhận mình vô dụng hơn ư?
Mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lục Nhân, lại phát hiện tên này hơi lạ mắt.
Thanh niên kia hơi không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Lục Nhân, nói: “Ngươi hẳn là đệ tử mới nhập môn, vừa mới tu luyện thì làm sao có thể so vô dụng với ta được?”
Lục Nhân mỉm cười, nói: “So vô dụng mà còn cần so cả tu luyện nữa sao?”
“Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể giống như ta, chỉ tu luyện một võ kỹ nhân giai hạ phẩm, vậy ta đây cũng không có gì để nói!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói: “Ngươi vừa mới tu luyện, ngươi còn chưa có vô dụng, mà ta đã là kẻ vô dụng rồi!”
Nghĩa bóng là bây giờ ngươi còn chưa có tu luyện nên cũng chưa trở nên vô dụng, mà hiện giờ ta đã tu luyện hơn một năm, đã phế rồi, cho dù tu luyện chăm chỉ hơn nữa, cũng không đuổi kịp sư huynh đệ cùng giới, từ đầu đến cuối đều là phế vật.
Lục Nhân tự tin mỉm cười, khinh thường
nói: “Ta là huyết mạch phế phẩm, ngươi so sánh vô dụng với ta sao?”
“Cái gì? Huyết mạch phế phẩm? Ngươi là Lục Nhân được Thánh nữ thu nhận làm đồ đệ sao?”
Thanh niên kia khiếp sợ, mà các đệ tử nhập môn xung quanh cũng cảm thấy kinh hãi.
Làm sao bọn họ cũng không ngờ đệ tử mới trước mắt này lại chính là Lục Nhân.
Trong truyền thuyết, rất hiếm khi gặp một phế vật trên đời, là huyết mạch phế phẩm.
Cái này làm sao mà so sánh được?
Ai có thể so với huyết mạch phế phẩm được chứ?
Hai kẻ vô dụng nhập môn ở trước mặt Lục Nhân đều là cặn bã!
Tần Ngọc nhìn nụ cười đắc ý của Lục Nhân, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, mặc dù vì để rèn luyện năng lực thực chỉêh của mình, nàng ta mới lôỉ kéo ba tên phế vật này cùng vào đội.
Nhưng đối với loại võ giả không biết xấu hổ, mà ngược lại còn cho rằng phế vật là vinh dự này, nàng ta lại càng khinh thường hơn.
‘Vị trí cuối cùng là của ngươi!” Tân Ngọc
thản nhiên nói.
“Cảm ơn Tân Ngọc sư tỷ!”
Lục Nhân chắp tay.
Hiện giờ hắn hoàn toàn là người mới, không quen cuộc sống nơi đây nếu muốn tích lũy kinh nghiệm thì gia nhập độỉ của Tân Ngọc là thích hợp nhất.
“Sáng sớm ngày mai tập hợp ở sơn môn!”
Tân Ngọc bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Vương Đằng đỉ tới trước mặt Lục Nhân, cười lớn: “Ha ha ha, Vương Đằng ta cuối cùng cũng có thể thoát khỏi danh tiếng song phế rồi!”
Trương Thặng ở một bên lạnh lùng nói: “Vương Đằng, ngươi muốn thoát khỏi song phế thì nhất định phải thắng ta!”
“Được, đến đây, chúng ta đánh một trận, aỉ thua người đó sẽ là song phế vớỉ Lục Nhân sư đệ!”
Vương Đằng xắn tay áo lên, mặt đỏ tới mang tai, lập tức đánh nhau với Trương Thặng.
Chúng đệ tử thấy cảnh như vậy, đều có chút không nói nên lời.
Vốn dĩ hai người này đã có thể chung sống
hòa bình sau khi nhận danh hiệu song phế, nhưng hôm nay một kẻ vô dụng hơn nữa đã đến phá vỡ sự cân bằng, hai người lại đều muốn thoát khỏi danh tiếng song phế.
Lục Nhân thể hiện ra mình là huyết mạch phế phẩm lấy ưu thế tuyệt đối, thành công gia nhập đội của Tân Ngọc, ngược lại khiến hàng loạt đệ tử phải ghen tị.
Nhưng phần lớn các đệ tử nhập môn cũ dều khịt mũi coi thường với hành vỉ gia nhập đội Tần Ngọc của Lục Nhân.
Gia nhập đội của Tần Ngọc cũng không phải là chuyện vinh quang gì mà là một điều sỉ nhục.
Rèn luyện là để nâng cao năng lực thực chiến của mình chứ không phải trà trộn ở bên cạnh cường giả lấy chiến lợi phẩm.
Trưởng Lão Các nội môn của Thanh Vân Môn.
Đại trưởng lão một mình tìm tới Vân Thanh Dao, hỏi: “Vân trưởng lão, gần đây Lục Nhân tu luyện tiến triển thế nào rồi?”
Vân Thanh Dao chột dạ trả lời: “Tiến triển rất tốt!”
“Ta nghe trưởng lão thủ các nói, sau khi Lục Nhân khai khiếu thành công, cũng không có mượn võ kỹ nhân giao thượng phẩm đọc nữa mà là đổi ba bản võ kỹ nhân giai hạ phẩm, nhưng chỉ tu luyện một tháng đã trả lại, có việc này không?”
Đại trưởng lão hỏi tiếp.
Vân Thanh Dao nghe Đại trưởng lão nói, trong lòng nàng có hơi phiền muộn, nhưng vẫn kiên trì biện gỉảỉ nóỉ: “Đồ nhỉ của ta tu luyện rất chăm chỉ, nhưng tài năng quá yếu, không thể nhập môn ba môn võ kỹ nên mới từ bỏ tu luyện!”
“Thì ra là thế!”
Đại trưởng lão gật đầu, cảm khái nói: “Không thể tưởng tượng được huyết mạch phế phẩm lại đáng sợ như vậy, còn chưa đến nửa tháng nữa, ngươi thật sự chắc chắn giúp cho hắn mở được bảy linh khiếu sao?”
Ông ta tin tưởng tài năng của Vân Thanh Dao, nhưng không tin tài năng của Lục Nhân, dù sao trước đây ông ta cũng chưa từng thấy huyết mạch phế phẩm.
“Đại trưởng lão, kiếm pháp ta tự nghĩ ra đã đạt tới uy lực nhân giai thượng phẩm, do ta tự mình truyền thụ, dù đồ nhi của ta có thiên phú
yếu thì ta cũng có thể dạy cho hắn!”
Vân Thanh Dao thề son sắt nói.
“Ý của tông chủ cũng không phải là hi vọng Lục Nhân có thể thắng đệ tử Hoàng Đạo Môn, mà là để cho bọn họ biết, Thanh Vân Môn chúng ta có thể bồi dưỡng huyết mạch phế phẩm, cho nên chúng ta cũng đừng phụ kỳ vọng của tông chủ!”
Đại trưởng lão nói câu thấm thìa, rồi rời đi.
Một mình Vân Thanh Dao chờ ở trong Trưởng Lão Các, lẩm bẩm: “Có lẽ thiên phú của Lục Nhân thật sự quá yếu nên mới từ bỏ tu luyện, chắc chắn hiện giờ hắn đang cam chịu, cần phải có người giúp đỡ hắn, ta làm sư phụ nên giúp hắn vào lúc này, trở thành tỉa sáng trong bóng tối của hắn!”
Vân Thanh Dao càng nghĩ càng tự trách, mình thân là sư phụ của Lục Nhân thì nên giúp đỡ Lục Nhân vào lúc này.
Huyết mạch phế phẩm, có thể khai khiếu đã không dễ dàng gì, muốn tiến thêm một bước nào có dế dàng như vậy?
Nghĩ tới đây, Vân Thanh Dao lấy lại tâm trạng, tung người bay về phía biệt viện của Lục Nhân.
Khi nàng đi tới biệt viện lại phát hiện trong biệt viện không có một bóng người, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tiêu Hỏa Hỏa trở về.
Tiêu Hỏa Hỏa nhìn thấy Vân Thanh Dao, lập tức tiến lên cung kính nói: “Đệ tử Tiêu Hỏa Hỏa bái kiến Thánh nữ điện hạ!”
“ở tông môn chỉ cần gọi ta là Vân trưởng lão là được, Lục Nhân đâu?” Vân Thanh Dao hỏi.
Tiêu Hỏa Hỏa trả lời: “Lục Nhân sư đệ với song phế nhập môn, cùng nhau gia nhập đội của Tân Ngọc sư tỷ đi làm nhiệm vụ rồi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Vân Thanh Dao nghe vậy, nhất thời nổi giận.
Nàng đương nhiên biết Tân Ngọc này chính là đệ tử mới nhập môn đứng đầu lần trước có huyết mạch lục phẩm.
Tần Ngọc ỷ vào tài năng hơn người, cho nên khi làm nhiệm vụ chỉ lôi kéo đệ tử có thực lực thấp kém đến để rèn luyện năng lực thực chiến của mình.
Mặc dù Lục Nhân là huyết mạch phế phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ đệ của nàng,
vậy mà lại cùng song phế nhập môn đi theo Tân Ngọc làm nhiệm vụ, quả thực làm mất mặt Vân Thanh Dao nàng mà.
Huyết mạch phế phẩm cũng không sao, nhưng phải có khí phách.
Sao Vân Thanh Dao ta lại thu nhận một đồ đệ không có thuốc nào có thể cứu chữa được như thế chú?
Thế này thì làm sao tham gia đại hội giao lưu trao đổi được?