Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 17 Huyết ngọc Đà Xá
Chương 17: Huyết ngọc Đà Xá
Nghe thấy lời hai người họ nói, Lục Nhân đã đoán được huyết ngọc Đà Xá không tầm thường, nóng lòng hỏi: “Rốt cuộc huyết mạch Đà Xá là gì?”
Tần Ngọc nói: “Huyết mạch Đà Xá là chìa khóa tiến vào động phủ Đà Xá, chỉ có võ giả có huyết mạch tứ phẩm trở xuống, tay cầm huyết mạch Đà Xá mới có thể vào động phủ Đà Xá, có cơ hội có được truyền thừa cổ đế Đà Xá”
Tần Ngọc nhìn Lục Nhân với vẻ mặt tràn đầy phấn khích, tiếp tục nói: “Lục Nhân sư đệ, ngươi chỉ cần trong ba tháng này không tỉêh vào Lỉnh Khê cảnh, thì hoàn toàn có thể có được truyền thừa cổ đế Đà Xá, đền bù thiên phú huyết mạch của ngươi!”
Nghe vậy, khuôn mặt của Lục Nhân tràn đầy vẻ nghi hoặc hỏi: “Vậy cổ đế Đà Xá rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể bù đắp thiên phú huyết mạch của ta?”
Tần Ngọc khẽ mỉm cười: “Thời niên thiếu cổ để Đà Xá kiểm tra ra huyết mạch nhị phẩm, hoàn toàn không có khả năng trở thành võ giả, nhưng cuối cùng ông ta lại trở thành cường giả võ đế mạnh nhất đại lục. Mặc dù không biết tại sao ông ta lại chết nhưng huyết mạch nhị phẩm
có thể trở thành võ đế, trên người ông ta chắc chắn có bí mật!”
“Vì vậy, nếu ngươi có thể có được bí mật này thì có lẽ ngươi cũng có thể trở thành võ đế!”
Trong lúc nói chuyện, Tần Ngọc nói rất nhiều chuyện liên quan đến động phủ Đà Xá cho Lục Nhân nghe.
Sau khi nghe xong, Lục Nhân chợt bừng tỉnh.
Động phủ Đà Xá đã tồn tại ở nước Khương Vân hàng ngàn năm, hàng năm đều có hơn hàng trăm người đỉ đến động phủ Đà Xá, nhưng người có thể đỉ vào động phủ Đà Xá chỉ võ giả Khai Khiếu cảnh có huyết mạch tứ phẩm trở xuống.
Tuy nhiên, hàng ngàn năm nay, lại không có võ giả nào có thể thông qua khảo hạch, có được truyền thừa của cổ đế Đà Xá.
Có thể đi được xa, ngược lại là những võ giả huyết mạch tam phẩm.
Cũng tức là huyết mạch càng kém cỏi thì càng có ưu thế.
Lục Nhân vẫn là huyết mạch phế phẩm, còn yếu hơn cả cổ đế Đà Xá nên đương nhiên có ưu thế lớn hơn.
Sau khi nghe Tần Ngọc sư tỷ nói xong, Lục Nhân cũng tràn đầy hưng phấn nói: “Xem ra, ba tháng sau, ta phải đến động phủ Đà Xá để thử xem sao!”
Nếu truyền thừa của cổ đế Đà Xá thật sự có thể thay đổi huyết mạch của hắn, dựa vào bảo tháp vô danh, hắn tuyệt đối có thể nhanh chóng quật khởi.
Tần Ngọc đưa huyết ngọc Đà Xá cho Lục Nhân, sau đó liếc nhìn thì thể của bích lân giao vương, nói: ‘Vương Đằng, dọn dẹp chiến trường một chút, chúng ta nhanh chóng trở về thôi”
Vương Đằng nhanh chóng dọn dẹp xong chiến trường, vác cái túi da cực lớn, bốn người cũng rời khỏi Hắc Hổ lĩnh.
Lần rèn luyện này cũng coi như gặp phải chuyện kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm, đương nhiên cũng thu hoạch không ít.
Ngoại trừ Tân Ngọc thu thập Bách Khiếu Thảo, có bốn tấm yêu hạch yêu thú cấp một, còn có vảy, yêu hạch, sừng rồng… rút từ trên người bích lân giao vương xuống.
Sau khi trở lại trấn Hắc Hổ, bốn người họ bèn đi tới một tiệm tạp hóa tên là Linh Bảo Hiên, tiệm tạp hóa này thu mua tất cả chiến lợi phẩm có được từ Hắc Hổ lĩnh.
“Chưởng quỹ, ta muốn bán vật liệu yêu thú!”
Vương Đằng đỉ đến bên cạnh quầy, đặt túi da chứa đầy vật liệu yêu thú lên.
Chưởng quỹ là một lão giả, nhìn thoáng qua liền biết thân phận của bốn người họ, không khỏi hỏi: “Không hổ là đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn, xem ra lần này thu hoạch rất nhiều!”
Vương Đằng đổ hết tất cả vật liệu yêu thú từ trong túi da ra!
Chưởng quỹ kiểm kê một phen, khi nhìn thấy sừng, vảy, gây hạch của bích lân giao vương, toàn thân khiếp sợ không thôi, khó tin nói: “Đây là bích lân giao vương à? Đây là yêu thú cấp hai, dựa vào thực lực của bốn người các ngươi sao có thể chém giết nó chứ?”
“Chỉ là bích lân giao vương thôi mà, không đáng nhắc đến, đổi thành tiền cho bọn ta đi”
Chưởng quỹ kiểm kê một lúc, sau đó nói: “Những vật liệu này cộng lại tổng cộng 480.000 đồng, các ngươi chắc chắn muốn bán không?”
Vương Đằng gật đầu.
“ở đây là 480.000 đồng!”
Chưởng quỹ nhanh chóng đưa 48 tờ tiền
giấy ra.
Vương Đằng cầm lấy tiền giâý sờ khuôn mặt hơi sưng của mình, cười nói: “Tổng cộng có tất cả 480.000 đồng, bốn người chúng ta chia đều, mỗi người 120.000, chuyến này coi như không uổng công.”
Lục Nhân nhìn tiền giấy trong tay Vương Đằng, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyến rèn luyện ở Hắc Hổ Lĩnh Lân này của họ khoảng bảy ngày, mỗi người kiếm được 120.000.
Nếu đổi lại là trước đây thì không cách nào tưởng tượng được.
Trên đường trở về, Lục Nhân nhìn Tân Ngọc, nói: “Sư tỷ, huyết ngọc Đà Xá là do chúng ta cùng giành được, coi như ta nợ ngươi một ân huệ!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tân Ngọc lộ vẻ không vui, nói: “Sư đệ, giữa chúng ta cần điều này sao? Huống hồ ngươi còn cứu ta!”
“Được!”
Lục Nhân gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Nửa ngày sau!
Bốn người họ trở về tông môn, Tân Ngọc nói với Lục Nhân: “Lục Nhân sư đệ, sau này có cơ hội thì cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ tiếp
nhé”
Sau khi nói xong, Tần Ngọc xoay người rời đì.
Vương Đằng, Trương Thặng và Lục Nhân tạm biệt nhau rồi cũng rời đỉ.
Lục Nhân không lập tức trở về ký túc xá, mà đưa 120.000 vừa được chia đến nhà ăn mua 2400 cân linh mễ.
Sau khỉ trở về biệt viện, Lục Nhân tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục sạch sẽ rồi khóa cửa lớn, vào không gian trong bảo tháp.
“Chỗ lỉnh mễ này có thể đủ cho ta tu luyện 30 năm, ta không tin không thể tu luyện Linh Miêu Bộ đến viên mãn!”
Vẻ mặt của Lục Nhân tràn đầy tự tin.
Lần rèn luyện này khiến hắn nhận biết sâu sắc rằng thân pháp của bản thân vẫn còn kém xa.
Võ kỹ thân pháp khó tu luyện nhất, muốn đến viên mãn thì cần tốn rất nhiều thời gian, vì vậy có rất nhiều võ giả chỉ tu luyện thân pháp đến đại thành rồi không vất vả tu luyện nữa.
Tuy nhiên, Lục Nhân có thời gian.
Lần khổ tu này, nhất định có thể tu luyện
Linh Miêu Bộ đến viên mãn, cũng có thể mở linh khiếu thứ bảy.
Thời gian 13 năm nhanh chóng thoáng qua!
Trong không gian hình tròn.
Bước chân Lục Nhân nhẹ nhàng như mèo linh, nhảy đi nhảy lại trong không gian hư vô, tốc độ rất nhanh, như dư ảnh lóe lên, người bình thường gần như rất khó nắm bắt bằng mắt thường.
Lục Nhân dừng bước, hít vào một hơi sâu, khuôn mặt lộ nét cười: “Linh Miêu Bộ cũng tu luyện đến viên mãn rồi, lỉnh khiếu ở đại não cũng đã mở ra, cuối cùng bảy linh khiếu cũng mở hết, hơn nữa lỉnh mễ còn có thể để ta tu luyện 20 năm nữa!”
Tính toán đâu ra đây, hắn vào Thanh Vân Môn vẫn chưa đến hai tháng mà đã mở bảy lỉnh khiếu rồi, tốc độ tu luyện này cho dù là những võ giả huyết mạch lục phẩm cũng rất khó làm được.
Tuy nhiên, hắn không định lập tức tiến vào Lình Khê cảnh!
Ba tháng sau, động phủ Đà Xá mở, chỉ có Khai Khiếu cảnh mới có thể đỉ vào.
Hơn nữa, hắn cũng muốn thử mở linh khiếu thứ tám.
Thiên phú của hắn không bằng người khác, nếu bây giờ không bù đắp, sau này e rằng sẽ bị người khác vượt cấp khiêu chiến.
“Đi hỏi sư phụ xem thế nào, có lẽ sư phụ biết làm sao để mở lỉnh khiếu thứ tám!”
Nghĩ đến đây, Lục Nhân bèn đì ra khỏi không gian trong bảo tháp, đang chuẩn bị rời khỏi biệt viện thì nhìn thấy Vân Thanh Dao mặc y phục tu luyện bay đến từ xa, đáp xuống trước cửa biệt viện.
Bóng dáng Vân Thanh Dao gầy gò và yếu đuối, nàng cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lục Nhân với ánh mắt oán giận.
Sau đó, nàng đỉ tới nói như oán phụ: “Lục Nhân, có phải ngươi không hài lòng với sư phụ khônq hả?”