Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 18 Truyền thụ kiếm pháp
Chương 18: Truyền thụ kiếm pháp
Lục Nhân tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Sư phụ, người có ý gì?”
Vân Thanh Dao càng nghĩ càng tức giận, mắng: “Vi sư phá lệ nhận ngươi làm đồ đệ là bởi vì thấy ngươi thật sự muốn tu võ, nhưng ngươi đã làm gì hả?”
‘Ta đã làm gì?”
Lục Nhân vẫn không hiểu gì.
Vân Thanh Dao nhìn thấy thái độ của Lục Nhân như thế, đôi con ngươi như ánh sao lạnh, tản ra ý lạnh dày đặc.
“ô, ta biết rồi. Sư phụ, người trách ta bán Hỏa Lỉnh Kiếm của người đúng không?”
Lục Nhân đột nhiên nhớtớỉ.
“Ngươi bán Hỏa Linh Kiếm của ta, nhưng ngươi đã từng nghiêm túc tu luyện chưa? Mới mượn ba bộ võ kỹ nhân giai hạ phẩm ở Võ Kỹ Các, ngươi chỉ tu luyện một tháng đã trả lại!”
“Ngươi có biết năm đó cổ đế Đà Xá đã phải khổ tu tròn ba năm chỉ để tu luyện được một võ kỹ nhân giai hạ phẩm không?”
“Ngươi được tiên nhân ban ân, mở linh khiếu thì nên trân trọng cơ hội khó có được này.
Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn tu luyện đã bỏ cuộc vì không mở được linh khiếu không?”
“Ngươi không nỗ lực tu luyện, lại còn gia nhập đội Tần Ngọc, ngươi thật sự làm vi sư quá thất vọng!”
Nghe Vân Thanh Dao mắng, trong lòng Lục Nhân vô cùng ấm áp, viền mắt có hơi ươn ướt. Hoá ra sư phụ vẫn luôn âm thầm quan tâm hắn.
Đến đại lục Huyền Hoàng, Lân đầu tiên Lục Nhân cảm động như thế.
Một lúc lâu sau, Lục Nhân hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, nói: “Sư phụ, thật ra ta luôn cố gắng tu luyện. Ta đã mở ra bảy linh khiếu rồi!”
Vân Thanh Dao đương nhiên không tin lời Lục Nhân nói, thở dài thật sâu rồi nói: “Lục Nhân, thật ra ta không nên thu nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi bẩm sinh có huyết mạch phế phẩm, khó có thể bước vào thế giới võ đạo. Ngươi đi theo ta, vỉ sư có chuyện nóỉ với ngươi!”
Sau đó, Vân Thanh Dao đi vào phòng khách, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lục Nhân đi vào, cúi đầu cầu xin: “Sư phụ, người tuyệt đối đừng đuổi đệ tử này ra khỏi sư
môn. Người thân duy nhất của đệ tử trên đời này chỉ có một mình người!1′
Trong lòng Vân Thanh Dao dịu lại, nàng hỏi: “Chỉ có một người thân là ta? Cha mẹ ngươi đâu?”
“Ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã ở cô nhi viện… ồ, trong nhà nuôi trẻ!”
Lục Nhân thành thật trả lời.
Thấy Lục Nhân dường như không nói dối, Vân Thanh Dao cũng nảy sinh chút thương hại với tên đồ đệ này, nói: “Lục Nhân, ta không có ý định đuổi ngươi khỏi sư môn, ta chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện!”
Lục Nhân thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Còn bảy ngày nữa, Hoàng Đạo Môn sẽ mang ba đệ tử mới nhập môn đến Thanh Vân Môn chúng ta luận bàn giao lưu. Trong nhóm bọn họ có một nhân tài huyết mạch lục phẩm, nghe nói đã mở ra bảy lỉnh khiếu rồi. Lần này luận bàn giao lưu, chúng ta chắc chắn sẽ thua!”
Vân Thanh Dao nói.
Lục Nhân nghe vậy, không hiểu sư phụ có ý gì.
Vân Thanh Dao tiếp tục nói: “Cho nên, ý
của tòng môn là muốn ta bồi dưỡng ngươi. Ngươi là huyết mạch phế phẩm, nếu ngươi có thể luận bàn một chiêu nửa thức với bọn họ thì Thanh Vân Môn chúng ta cũng có thể vớt vát được một ít mặt mũi!1′
“Sư phụ yên tâm đi. Đồ nhi nhất định có thể đánh bại cái tên thiên tài huyết mạch lục phẩm kia!”
Lục Nhân đầy tự tin nói.
Vân Thanh Dao lắc đầu: “Lục Nhân, đừng nói nhảm nữa. Còn bảy ngày nữa, ta sẽ truyền lại một bộ kiếm pháp ta tự nghĩ ra cho ngươi. Ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
“Kiếm pháp?”
Hai mắt Lục Nhân sáng lên.
Mãnh Hổ Quyền và Bát Quái Chưởng mà hắn tu luyện chỉ là võ kỹ tầm gần. Nếu có thể tu luyện kiếm pháp, đương nhiên sẽ tăng cường sức chiến đấu của hắn lên rất nhiều.
Hơn nữa, đây còn là kiếm pháp do sư phụ tự nghĩ ra, thế nên uy lực có lẽ sẽ không yếu được.
Nhìn thấy Lục Nhân dường như có hứng thú với kiếm pháp của mình, Vân Thanh Dao
cười nói: “Không sai, bộ kiếm pháp này là kiếm pháp ta quan sát voi mà nghĩ ra, ta đặt tên là Tượng Kiếm Pháp. Hiện tại chỉ có ba thức. Nếu có thể tu được ba thức, có thể so sánh với kiếm pháp nhân giai thượng phẩm đại thành!”
Nói đoạn, Vân Thanh Dao lấy Hỏa Linh Kiếm đi vào trong sân.
“Lục Nhân, nhìn cho rõ!”
Vân Thanh Dao cầm Hỏa Linh Kiếm, không ngừng vung kiếm, đồng thời hét lên một tiếng chấn động lòng người.
Vân Thanh Dao có dáng người gầy gò và yếu đuối, nhưng mỗi một kiếm lại vô cùng uy lực sắc bén, như thể có thể xuyên thủng vạn vật.
“Tượng Kiếm Pháp thức thứ nhất, Tích Động!”
Vân Thanh Dao hét lớn một tiếng, tốc độ múa kiếm càng lúc càng nhanh, động tác nhẹ nhàng, không bó buộc, lắc lư tự do. Trong phút chốc, kiếm quang quét qua giống như một con rắn, xuyên qua những mảng lá rụng của đại thụ trong sân.
Kiếm chiêu quỷ dị khiến người ta không lần ra dấu vết.
“Đẹp quá!”
Lục Nhân hoàn toàn ngây người!
Vân Thanh Dao liên tục thỉ triển thức thứ nhất hơn mười lần, sau đó lần lượt thì triển thức thứ hai “Bất Tán”, thức thứ ba “Lôi Động” hơn mười Lân, chỉ sợ Lục Nhân không nhìn rõ.
Sau khỉ thi triển xong, Vân Thanh Dao thu kiếm chiêu, ném Hỏa Lỉnh Kiếm cho Lục Nhân, nói: “Từ nay về sau ta sẽ dạy cho ngươi như hình với bóng, ở cùng ngươi, ăn cùng ngươi, ngươi đừng mơ mà lười biếng!”
Nàng tin rằng với sự dạy dỗ kề cận của mình, Lục Nhân dù có kém đến đâu cũng sẽ có thể luyện được thức thứ nhất.
Nếu có thể tu luyện ra thức thứ nhất thì ít nhiều có thể mở được hai linh khiếu.
Ba lỉnh khiếu mới có thể luận bàn một, hai chiêu với đệ tử của Hoàng Đạo Môn.
“ở cùng nhau?”
Lục Nhân suy nghĩ miên man.
Vân Khinh Dao đỏ mặt nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó? Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất!”
“Ta ngủ dưới đất?”
Lục Nhân sửng sốt, rõ ràng là phòng của
hắn, làm gì có chuyện để chủ nhân ngủ dưới đất? Tu vi của hắn yếu như vậy, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?
“Được fôỉ, bây giờ ngươi bắt đầu tu luyện đi!”
Vân Thanh Dao bước sang một bên, bắt đầu giám sát quá trình Lục Nhân tu luyện.
Tuy nhiên, Lục Nhân cầm Hỏa Linh Kiếm lại không có cách nào ra tay. Hắn gần như đã quên hết kiếm chiêu vừa rồi của Vân Thanh Dao, huống chỉ là tu luyện.
Vân Thanh Dao khoanh tay, nhìn thấy Lục Nhân đứng ngẩn ra đó thì nói: “Lục Nhân, ngươi đứng đó làm gì? Bắt đầu tu luyện đi!”
Lục Nhân cười khổ nói: “Sư phụ, ta quên gần hết kiếm chiêu người vừa thi triển rồi!”
“Cái gì?”
Vân Thanh Dao sốc không nói nên lời.
“Sư phụ, ta quên gần hết rồi. Xỉn người làm lại một lần nữa cho ta xem!”
Lục Nhân nói.
Vân Thanh Dao nhận lấy Hỏa Lỉnh Kiếm, một lần nữa thỉ triển thức thứ nhất Tích Động của Tượng Kiếm Pháp trước mặt Lục Nhân. Lần
này nàng di chuyển rất chậm, liên tục thi triển hơn hai mươi lần.
Lục Nhân nhìn chòng chọc, nhưng thiên phú của hắn quá kém, mắt có thể nhìn rõ nhưng tay vẫn không thể sử dụng.
Nhìn thấy Lục Nhân ngơ ngác đứng đó, Vân Thanh Dao hỏi: “Vẩn chưa biết?1’
Lục Nhân lắc đầu, cay đắng nói: “Sư phụ, thiên phú của ta quá kém!”
“Xem ra ta vẫn đánh giá cao huyết mạch phế phẩm rồi. Nhưng mà Lục Nhân, ngươi đừng nản lòng. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, nhất định sẽ thành công!”
Vân Thanh Dao đi tới phía sau Lục Nhân, haỉ tay nắm lấy cổ tay Lục Nhân, nói: “Lục Nhân, nhớ cho kỹ chiêu thức!”
Sau đó, Vân Thanh Dao nắm lấy cánh tay của Lục Nhân và bắt đầu vung Hỏa Linh Kiếm.
Lục Nhân cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay của sư phụ, trong lòng lạỉ cảm thấy ấm áp, tập trung tinh thần, ghi nhớ từng chiêu thức của Tượng Kiếm Pháp.
Cứ như vậy, Lục Nhân ở phía trước, Vân Thanh Dao ở phía sau, hai người giống như một thể, thân mật như một đôi đạo lữ, vung Hỏa
Linh Kiếm.
Tiêu Hỏa Hỏa vừa mới trở về nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng, thậm chí còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Chẳng phải Thánh nữ rất thất vọng về Lục Nhân sao? Thế mà giờ lại đang đích thân truyền thụ kiếm pháp cho Lục Nhân, vả lại còn thân mật như vậy.
“Sao ta lại về làm gì chứ? Để hai thầy trò các ngươi tổn thương ta lần thứ ba à?”
Tiêu Hỏa Hỏa xoay người rời đi, dự định đỉ tìm trưởng lão xin chuyển sang biệt viện khác, tránh xa Lục Nhân cànq sớm cànq tốt.