Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 21 Ngươi không xứng để ta rút kiếm
Chương 21: Ngươi không xứng để ta rút kiếm
“Ngay cả nhân vật như cổ đế Đà Xá nếu kế thừa huyết mạch phế phẩm cũng sẽ chỉ phai mờ trong biển người. Thanh Vân Môn các ngươi dám nhận đệ tử huyết mạch phế phẩm, Tạ Cuồng ta thật sự bái phục!1′
Tạ Cuồng nói rồi còn giơ ngón tay cái lên.
Đại trưởng lão thầm mắng trong lòng. Vừa đến Thanh Vân Mòn đã bắt đầu làm tổn thương bọn họ, nhưng dù sao mình cũng là chủ nhà, không thể trở mặt, chỉ có thể trưng khuôn mặt tươi cười mà chào đón bọn họ.
“Song, có một câu nói hay, không có huyết mạch phế, chỉ có người vô dụng. Để ta xem thằng nhóc này có bao nhiêu cân lượng!”
Tạ Cuồng mỉm cười, sau đó chỉ vào ba người xung quanh giới thiệu: “Mạnh trưởng lão, ba người này là đệ tử mà Hoàng Đạo Tông ta thu nhận năm nay. Chử Phi Dương, Nạp Lan Hân, Lý Tĩnh!”
Ba người đồng thời tiến lên, hơi khom người, đồng thanh nói: “Đệ tử bái kiến đại trưởng lão Thanh Vân Môn!”
hiện khí tức của bọn họ đều không hề yếu. Đặc biệt là Lý Tĩnh yếu nhất cũng cho ông ta cảm giác khí thế không thua kém gì Triệu Y mạnh nhất của bên mình.
Không chỉ đại trưởng lão mà sắc mặt vài trưởng lão khác đêu hết sức khó coi.
“Mấy năm nay Hoàng Đạo Môn thật sự xuất hiện nhân tài tầng tầng lớp lớp!”
Đại trưởng lão nói một câu khách sáo, sau đó chỉ vào ba người Lục Nhân: “Tạ trưởng lão, ba đệ tử này Lân lượt là Triệu Y, Dương Dung, Lục Nhân, bọn họ cũng là đối thủ của ba đệ tử của các ngươi!”
Tạ Cuồng chỉ liếc nhìn ba người, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó nói: “Không nên dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu luận bàn đi!”
Lập tức, một trưởng lão nhảy lên trên lôi đài, lớn tiếng nói: “Đại hội luận bàn giao lưu chính thức bắt đầu. Luật cũ là đấu một chọi một, nếu một bên thắng ba trận thì coi như thắng. Nếu không thắng cả ba trận, người thắng sẽ bước vào vòng đấu thứ hai, và người chiến thắng cuối cùng sẽ được coi là người thắng. Bây giờ, xỉn hai bên hãy cử một đệ tử lên lôi đài.”
Nói xong, trưởng lão phụ trách bước sang
một bên.
“Lý Tĩnh, ngươi trước đi!”
Lý Tĩnh mặc váy màu lục đứng dậy nhảy lên võ đài vài bước. Ánh mắt nàng ta rơi vào ba người Lục Nhân, bình tĩnh nói: “Lý Tĩnh, đệ tử nhập môn Hoàng Đạo Môn, huyết mạch ngũ phẩm, đã mở ra sáu linh khiếu. Trong các ngươi ai lên đấu với ta trước?”
“Lục Nhân, ngươi lên trước đi!”
Vân Thanh Dao nói.
Lý Tĩnh này chắc chắn là người yếu nhất trong ba người, Lục Nhân đấu với nàng ta sẽ có cơ hội ra tay.
“Vâng!”
Lục Nhân gật đầu, nhảy lên, đáp xuống nơi cách Lý Tĩnh chừng mười thước.
Khỉ mọi người nhìn thấy Lục Nhân lên đài, trên mặt ai nâỳ đều lộ vẻ kỳ lạ.
“Tông môn rốt cuộc có ý đồ gì? Thật sự muốn để Lục Nhân lên đài luận bàn à? Lý Tĩnh kia có huyết mạch ngũ phẩm, đã mở sáu lỉnh khiếu fôỉ đó!”
“Tông môn chỉ muốn để Lục Nhân thỉ triển kiếm pháp mà thôi, thắng bại hoàn toàn không
quan trọng!
Nhiều đệ tử bắt đầu thì thầm.
“Cái gì mà thắng thua không quan trọng? Lề lối của các ngươi thấp kém thật!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đám đông.
Mọi người nhìn theo tiếng thì thấy đó là Vương Đằng, một trong song phế nhập môn.
“Vương Đằng, ý của ngươi là gì?”
Rất nhiều đệ tử nhập môn cũ đêu không hiểu gì cả.
Vương Đằng cười nói: “Các ngươi có tin Lục Nhân có thể đánh bại Lý Tĩnh không?”
“Cái gì? Có thể đánh bại Lý Tĩnh? Ngươi đang đùa ta à? Hắn là đệ tử còn vô dụng hơn ngươi. Chỉ mới mở một linh khiếu, tu luyện còn không được, làm sao có thể đánh bại Lý Tĩnh?”
Một đệ tử tỏ vẻ hoài nghỉ, các đệ tử xung quanh đều gật đầu đồng tình.
Mở một lỉnh khiếu chỉ có thể tạo ra lực lượng một ngàn cân, nhưng mở sáu linh khiếu có thể tạo ra lực lượng khổng lồ sáu ngàn cân.
Người ta hay nói một mạnh đánh trăm khôn. Trước sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối,
Lục Nhân dù có tu luyện mạnh mẽ đến đâu cũng không có cơ hội chiến thắng.
“Các ngươi ngốc quá, luận bàn giao lưu của đệ tử mới nhập môn có liên quan đến danh tiếng của tông môn, làm sao tông môn có thể phái một đệ tử đã mở một linh khiếu đi đánh với đối phương?1′
Vương Đằng lắc đầu nói: “Ta cảm thấy mắt nhìn của các ngươi kém cỏi hơn ta thật. Tông môn để Lục Nhân thi triển kiếm pháp, tất cả đều là cố ý đối ngoại thôi!”
“Vương Đằng, ngươi tự tin Lục Nhân có thể đánh bại Lý Tĩnh đến vậy à?”
Một đệ tử hỏi.
Vương Đằng khoanh tay trước ngực, thề thốt: “Chi bằng chúng ta đánh cược một Lân nhé? Ta làm cái 100.000 đồng, mấy người các ngươi cùng nhau cược 100.000. Lục Nhân thắng thì các ngươi lấy 100.000. Nếu Lý Tĩnh thua, các ngươi cho ta 100.000!”
“Vương Đằng sư huynh thật đúng là kẻ biết vung tiền, ta cược 50.000!”
“Ngươi cược nhiều như vậy làm gì? Không cho chúng ta uống chút canh à? Mỗi người cược tối đa 10.000!”
Tần Ngọc ở một bên nhìn Lục Nhân, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
Chỉ có mấy người bọn họ biết Lục Nhân mạnh đến mức nào. Võ giả mở sáu linh khiếu cũng không phải đối thủ của Lục Nhân.
Lúc này trên lôi đài!
Lục Nhân chắp tay vớì Lý Tĩnh, nóỉ: “Lục Nhân, đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn, huyết mạch phế phẩm, xỉn chỉ giáo!”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Tĩnh hết sức khó coi, không ngờ Lục Nhân lại là người lên đài đầu tiên.
Điều này đối với nàng ta mà nói tuyệt đối là một sự sỉ nhục.
Suy cho cùng, nàng ta cũng là người nổi bật trong số đệ tử mới của Hoàng Đạo Môn, thực lực nằm trong nhóm ba người đứng đầu, nhưng Thanh Vân Môn lại phái một huyết mạch phế phẩm đến luận bàn giao lưu với nàng ta.
“Lục Nhân, ngươi cho rằng ta là người yếu nhất trong ba người cho nên mới lên đài đúng không? Nghe nói sư phụ ngươi đã truyền thụ kiếm pháp cho ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi có một cơ hội rút kiếm
đâu!”
Lý Tĩnh không thể cho Lục Nhân bất kỳ cơ hội nào để rút kiếm, chưa kể việc một kẻ huyết mạch phế phẩm chỉ mới mở một linh khiếu muốn luận bàn với nàng ta là điều không thể chấp nhận được.
Lục Nhân bình tĩnh nói: “Là sư phụ bảo ta lên. Làm đồ đệ tất nhiên phải nghe theo sư phụ nói chứ!”
“Vậy ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc so tài với ta!”
Trong mắt Lý Tĩnh hiện lên lửa giận, thân thể mảnh dẻ như báo săn lao ra, chỉ trong chốc lát đã đến sau lưng Lục Nhân.
“Bàn Sơn Chưởng!”
Một chưởng giống như ngọn núi lớn, đấy ra theo chiều ngang, mang theo sức lực khủng khiếp, ép chặt và ngưng tụ không khí, đập mạnh vào lưng Lục Nhân.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt Vân Thanh Dao hơỉ thay đổi khi nhìn thấy cảnh này.
Lý Tĩnh này liên tiếp thỉ triển ra Liệp Báo Bộ nhân giai trung phẩm và Bàn Sơn Chưởng nhân giai thượng phẩm. Hơn nữa cả hai đều
được tu luyện đến mức viên mãn. Đừng nói là Lục Nhân, đổi lại là bất kỳ một võ giả nào đã mở sáu lỉnh khiếu cũng rất khó có thể ngăn chặn làn sóng thế tiến công này.
“Đi chết đi!”
Lý Tĩnh hét lên, tung một một chưởng mạnh mẽ.
Tuy nhiên, khi một chưởng này của nàng ta chạm vào lưng Lục Nhân, vậy mà lại trực tiếp xuyên qua, biến thành dư ảnh tiêu tan.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Lý Tĩnh tức khắc thay đổi. Chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lục Nhân không ngừng nhảy trên lôi đài hệt như một con lỉnh miêu, giây tiếp theo đã nhảy đến trước mặt nàng ta.
“Mãnh Hổ Quyền!”
Lục Nhân xuất hiện trước mặt Lý Tĩnh, tung quyền vào mặt Lý Tĩnh như hổ vồ mồi.
Lý Tĩnh không kịp phản kháng, song chưởng giao nhau chắn trước người, va vào nắm đấm của Lục Nhân.
Phụt!
Lý Tĩnh chỉ cảm thấy một lực mạnh tấn
công toàn bộ cơ thể mình, toàn thân không thể khống chế mà bay về phía sau, phun ra một ngụm máu ngay trên không trung, cuối cùng nặng nề rơi xuống dưới lôi đài.
Lục Nhân đi tới, nhìn chằm chằm Lý Tĩnh nói: “Ngươi còn chưa xứnq để ta rút kiếm!”