Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 22 Toàn trường chấn động
Chương 22: Toàn trường chấn động
Khoảnh khắc này, toàn trường im lặng chừng hơn mười giây mới hoàn toàn sôi sục.
Đệ tử huyết mạch phế phẩm của tông môn bọn họ lại đánh bại được đệ tử thiên tài huyết mạch ngũ phấm của Hoàng Đạo Môn.
Hơn nữa còn thí triển ra hai võ kỹ viên mãn!
“Ha ha ha, Lục Nhân thắng, mau đưa tiền cho ta!”
Trong đám người, Vương Đằng cười lớn.
“Vương Đằng, không phải là ngươi biết cái gì đó chú?”
Một đệ tử không cam lòng đưa tiền cho Vương Đằng.
Vương Đằng cầm lấy tiền giây, cười nói: “Ta và hắn từng hợp đội làm nhiệm vụ, đương nhiên biết rõ thực lực của Lục Nhân. Hắn và Tân Ngọc sư tỷ đã từng liên thủ giết chết bích lân giao vương!”
Nghe được lời nói của Vương Đằng, các đệ tử nhập môn xung quanh đều sửng sốt.
Tại chỗ ngồi của khách quý.
Đầu óc Vân Thanh Dao trống rỗng, chưa
bao giờ nghĩ rằng Lục Nhân lại mạnh đến thế.
Đồ đệ của nàng không phải là huyết mạch phế phẩm sao?
Chẳng phải là phế vật không tu võ được sao?
Chỉ mở được một lỉnh khiếu duy nhất là do tiên nhân ban ân mà!
Nếu không phải nàng đích thân truyền thụ kiếm pháp cho Lục Nhân, nàng cũng sẽ không tin Lục Nhân vô dụng như vậy.
Nhưng Lục Nhân đứng trên lôi đài hoàn toàn khác với Lục Nhân mà nàng biết.
“Thằng nhóc này luôn lừa gạt mình, chờ xem mình xử lý hắn thế nào!”
Vân Thanh Dao giận dữ lẩm bẩm.
Đại trưởng lão mừng như điên, sau đó nhìn về phía Vân Thanh Dao nói: “Vân trưởng lão, ngươi lừa đám già bọn ta thảm thật đây, vậy mà lại bồi dưỡng Lục Nhân trở nên lợi hại như vậy!”
“Linh Miêu Bộ viên mãn, Mãnh Hổ Quyền viên mãn. Chậc chậc chậc, Vân trưởng lão, rốt cuộc ngươi đã bồi dưỡng như thế nào vậy?”
“Hai tháng mà đã tu luyện hai bộ võ kỹ nhân giai hạ phẩm đến viên mãn. Vân trưởng
lão, không phải ngươi nắm giữ phương pháp bồi dưỡng đặc thù gì đó chú?1′
Rất nhiều trưởng lão đều lần lượt hỏi thăm, trong lời nói không giấu được sự ghen tị.
Theo bọn họ thấy, Lục Nhân có thể trở nên lợi hại như vậy chắc chắn có liên quan đến Vân Thanh Dao.
Vân Khỉnh Dao phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt nói: “Đương nhiên ta có phương pháp bồi dưỡng của mình, cho dù là huyết mạch phế phẩm, ta cũng có thể bồi dưỡng được!”
Sắc mặt Tạ Cuồng trắng bệch. Lý Tĩnh là người đứng thứ ba trong số đệ tử mới nhập môn của tông môn mình lại bị một huyết mạch phế phẩm đánh bại, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Hoàng Đạo Môn bọn họ biết để mặt mũi vào đâu?
Sắc mặt Triệu Y cũng vô cùng khó coi. Vốn tưởng rằng Lục Nhân sẽ bị sỉ nhục trong đại hội giao lưu lần này, nhưng không ngờ Lục Nhân lại trở nên mạnh mẽ như vậy, tu luyện hai bộ võ kỹ nhân giai hạ phẩm đến viên mãn.
Đây là việc mà một huyết mạch phế phẩm có thể làm được sao?
Trưởng lão lập tức nhảy lên lôi đài, mỉm
cười tuyên bố: “Trận tỷ thí đầu tiên, đệ tử của Thanh Vân Môn Lục Nhân chiến thắng. Trận tỷ thí thứ hai bắt đầu!”
Lục Nhân bước xuống lôi đài, đi đến chỗ Vân Thanh Dao.
Đại trưởng lão không chút che giấu mà khen ngợi: “Lục Nhân, ngươi đã làm rất tốt, đem vinh quang về cho Thanh Vân Môn chúng ta. Chờ khỉ đại hội luận bàn giao lưu kết thúc, ngươi sẽ có phần thưởng!”
Biểu hiện của Lục Nhân đã vượt xa sự mong đợi của ông ta, cho dù thua hai trận chiến tiếp theo, ông ta cũng không quan tâm.
“Đều là do sư phụ dạy dỗ ta không tệ, muốn thưởng thì nên thưởng cho sư phụ ta!”
Lục Nhân khiêm tốn nói.
Nghe được lời Lục Nhân nói, trong lòng Vân Thanh Dao vừa mừng vừa giận. Nàng không bao giờ nghĩ rằng đồ đệ mà mình thu nhận có thể khiến mình nở mày nở mặt.
Tiếp theo, trận tỷ thí thứ hai là giữa Nạp Lan Hân của Hoàng Đạo Môn và Dương Dung của Thanh Vân Môn.
Nhìn thấy hai người đồng thời tiến vào lôi đài, trưởng lão chủ trì tuyên bố: “Trận đấu bắt
đầu!”
Vút!
Gần như cùng lúc trưởng lão chủ trì lui về phía sau, ánh mắt Nạp Lan Hân lóe lên, thân thể của nàng ta gần như dán lên mặt đất, lao về phía Dương Dung.
Hơn nữa, Nạp Lan Hân không đỉ theo đường thẳng mà đi theo hình vòng cung không có quy luật, giống như một con rắn độc đang săn mồi, có thể tung ra đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
“Võ kỹ thân pháp nhân giai thượng phẩm, Du Xà Bộ, hơn nữa hẳn là đã tu luyện đến viên mãn!”
Rất nhiều đệ tử lập tức nhận ra võ kỹ của Nạp Lan Hân.
“Du Xà Bộ này rất khó luyện, nhất định phải có cơ sở thật tốt, thân thể thật mềm mại giống như rắn vậy!”
“Không hổ là thiên tàỉ nhập môn hàng đầu của Hoàng Đạo Môn. Không biết Dương Dung có thể chịu được thế tiến công của nàng ta không!”
Lục Nhân nhìn Du Xà Bộ này, trong lòng cũng thầm sợ hãi. Linh Miêu Bộ của hắn thắng
ở tốc độ vượt trội, nhưng Du Xà Bộ lại kỳ quái, khiến người ta khó mà lường được.
Nếu Dương Dung không tu luyện thân pháp khắc chế Du Xà Bộ, e rằng sẽ sớm bị đánh bại.
Quả nhiên!
Dương Dung không thể chống lại Du Xà Bộ của Nạp Lan Hân. Mặc dù nàng ta cũng tu luyện thân pháp nhưng chỉ mới ở mức đại thành mà thôi.
Hầu như mỗi Lân Nạp Lan Hân tấn công đều sẽ không cho Dương Dung cơ hội trở tay mà chạy sang một bên khác.
Dương Dung hoàn toàn bị động.
Sau mười mấy hiệp, cuối cùng Dương Dung cũng không đỡ nổi, bị một chưởng của Nạp Lan Hân đánh mạnh vào ngực, phát ra tiếng xương gãy.
Trong nháy mắt, Dương Dung bay ra ngoài fôỉ rơi xuống đất, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ đau đớn.
“Thật tàn nhẫn!”
Lục Nhân hiển nhiên nghe được tỉêhg xương sườn gãy, không khỏi cau mày.
Nạp Lan Hân này rõ ràng có thể thu hồi lại
chút sức lực, song vẫn xuống tay mạnh như vậy!
“Võ giả thì nên có loại tàn nhẫn này. Bất kể kẻ thù là ai, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Mềm lòng khó thành chuyện lớn!”
Tạ Cuồng lạnh lùng nói.
Chẳng bao lâu, một trưởng lão đã đưa Dương Dung đi trị liệu.
Trong tiếng ồn ào của tất cả các đệ tử, trận tỷ thí thứ ba cuối cùng cũng bắt đầu.
Trận đấu thứ ba cũng là cuộc tỷ thí quan trọng nhất trong đại hội giao lưu, là cuộc đọ sức giữa hai người mạnh nhất. Ai có thể giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí thì gần như sẽ giành chiến thắng trong đại hội này.
Chử Phi Dương đi tới trên lôi đài, nhìn Triệu Y, bình tĩnh nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi có chịu nhận thua không?”
Triệu Y nhếch khóe miệng, chế nhạo: “Mặc dù ngươi nhiều hơn ta một lỉnh khiếu, nhưng cũng không phải là vô địch. Hôm nay ta sẽ lấy sáu linh khiếu khiêu chiến vượt cấp bảy linh khiếu!”
“Thế à?” Chử Phỉ Dương tùy ý mỉm cười.
Triệu Y nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh của Chử Phỉ Dương khiến hắn ta có chút bất an, nhưng ý nghĩ này chẳng mấy chốc đã biến mất.
Sự chênh lệch lực lượng giữa sáu linh khiếu và bảy linh khiếu không lớn lắm, hoàn toàn có thể dùng võ kỹ và năng lực thực chiến bù đắp.
Hôm nay Triệu Y hắn ta muốn giẫm thiên tài huyết mạch lục phẩm của Hoàng Đạo Môn dưới đất.
“Ta là Triệu Y, đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn, huyết mạch ngũ phẩm, xỉn chỉ giáo!”
Triệu Y nói.
Chử Phi Dương bình tĩnh nói: “Ta là Chử Phi Dương, đệ tử nhập môn của Hoàng Đạo Môn, huyết mạch lục phẩm, là truyền nhân của Quỷ Kiếm, xin chỉ giáo!”
“Cái gì? Hắn là truyền nhân của Quỷ Kiếm ư?”
“Vậy mà lại giống Thánh nữ, bọn họ đều là truyền nhân của Quỷ Kiếm Vương?”
Rất nhiều đệ tử nội môn đều khiếp sợ không thôi.
Nghe xung quanh bàn luận, Lục Nhân theo
bản năng liếc nhìn Vân Thanh Dao, có thể rõ ràng cảm giác được sắc mặt của Vân Thanh Dao trở nên có chút mất tự nhiên.
Trong lòng Triệu Y chấn động, kỉnh hãi nói: “Ngươi là truyền nhân của Quỷ Kiếm ư?”
“Sợ à?”
Chử Phi Dương khẽ cười một tiếng, bước về phía trước, trực tiếp vượt qua khoảng cách ba mươi thước, đến trước mặt Triệu Y, song quyền điên cuồng vung vẫy, quyền kình đáng sợ lại phát ra luồng khí rực lửa, giống như hai khối sắt nóng đỏ.
“Đây là võ kỹ nhân giai thượng phẩm Phần Hỏa Quyền? Hơn nữa đã tu luyện đến viên mãn?”
Đối mặt với quyền ảnh phủ trên mặt đất, vẻ mặt của Triệu Y thay đổi, đôi tay biến thành móng vuốt, điên cuồng chộp tới, liều mạng chiến đấu với đối phương.
Bang bang bang bang!
Những âm thanh va chạm dữ dội vang lên, dao động kỉnh hoàng làm rung chuyển khu vực xung quanh.
Nhưng Triệu Y cũng liên tục bị đấy lùi, gần như chạm tới mép lôi đài sắp ngã xuống.
“Thiết Lang Quỷ Bộ!”
Triệu Y bước khẽ, toàn thân giống như một con sói, sau khỉ ổn định cơ thể thì lao về phía Chử Phi Dương, giống như một con sói đói đang săn mồi.
Chử Phi Dương đứng yên, đối mặt với đòn tấn công hung hãn của Triệu Y, vung tay điên cuồng, chặn đứng mọi đòn tấn công của Triệu Y
Sau hơn mười chiêu, Triệu Y lùi lại vài bước theo một lực đánh mạnh.
Triệu Y ổn định thân thể, cười khẩy nói: “Truyền nhân Quỷ Kiếm chẳng qua chỉ có thế mà thôi!”
Hắn ta mở ít hơn Chử Phi Dương một lỉnh khiếu, nhưng hắn ta có thể cảm giác được, thực lực của Chử Phi Dương cũng không mạnh hơn hắn ta bao nhiêu.
Hắn ta chắc chắn sẽ thắnq trân chiến nàv!