Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 27 Đánh cược với sư phụ
Chương 27: Đánh cược với sư phụ
Ngay lúc này.
Trong võ đường, một đám trưởng lão không nói gì với nhau, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Nhưng mà, sắc mặt của Vân Thanh Dao lại trở nên cực kỳ lạnh lùng, nói: “Đại trưởng lão, hôm nay tin tức Lục Nhân là người thần ngộ nhất định sẽ truyền khắp các đại tông môn, ngươi lại để cho đồ nhỉ của ta đến động phủ cổ Đế Đà Xá ư?”
“Chưa kề đến khả năng Lục Nhân đạt được truyền thừa cổ Đế Đà Xá rất mong manh, coi như hắn có thể đạt được truyền thừa cổ Đế Đà Xá, liệu đệ tử các đại tông môn, còn có những lão bất tử kia sẽ để cho hắn còn sống đi ra sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng tức giận, cảm thấy bất mãn với quyết định của tông môn.
Đại trưởng lão cũng không ngờ Vân Thanh Dao tức giận như thế, cười khan một tiếng, nói: “Vân trưởng lão, Lục Nhân chính là người thần ngộ, nếu như hắn thật sự có thể thay đổi phẩm cấp huyết mạch của mình, tiềm lực của hẳn sẽ trở nên rất đáng sợ, hơn nữa Lục Nhân cũng muốn đi thử một lần mà!”
“Thử một lần?”
Vân Thanh Dao đứng bật dậy, nàng đi tới cửa chính võ đường, xoay người nhìn về phía một đám trưởng lão, lạnh lùng nói: “Đối với các ngươi mà nói, Lục Nhân chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, sống chết của hắn không liên quan gì đến các ngươi, các ngươi chỉ để ý tông môn của mình có thể bồi dưỡng ra nhân tài hay không, nhưng hắn là đồ đệ của ta, hắn có tài cũng được, phế vật cũng được, ta chỉ hy vọng hắn sống sót!1′
Nói xong, Vân Thanh Dao đề lại một đám trưởng lão có sắc mặt xanh mét, xoay người rời đi.
Khu vực nhập môn của Thanh Vân Môn.
Lục Nhân vừa trở lại biệt viện tu luyện của mình thì Vân Thanh Dao cũng đỉ theo tới.
Lục Nhân nhìn thấy Vân Thanh Dao, hắn vội vàng nghênh đón, nhưng không quá mức căng thẳng.
Lúc trước hắn còn nghĩ, một khi bại lộ thực lực thì nên giải thích với Vân Thanh Dao như thế nào, bây giờ đám trưởng lão này đều cho rằng mình là người thần ngộ, cũng không cần phải
giải thích nữa.
Vân Thanh Dao kéo Lục Nhân đi vào phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Lục Nhân, ta là sư phụ ngươi, ngươi có nghe lời sư phụ nói không?”
‘Vâng!” Lục Nhân gật đầu.
“Ngươi không thể đến động phủ Đà Xá!” Vân Thanh Dao khuyên nhủ.
Lục Nhân kỳ quái hỏi: “Tại sao ta không thể đi?”
Vân Thanh Dao nói: “Ngươi là người thần ngộ, không chỉ là ba đại tông môn, mà một số tông môn khác cũng sẽ không để cho ngươi đạt được truyền thừa cổ Đế Đà Xá, bọn họ nhất định sẽ bao vậy diệt trừ ngươi ở trong động phủ Đà Xá!”
“Sư phụ, chỉ có võ giả Khai Khiếu Cảnh mới có thể tiến vào động phủ Đà Xá, với thực lực của ta, chỉ cần tu luyện toàn bộ Thiên Tượng Kiếm Pháp do sư phụ truyền thụ, chắc là không aỉ có thể là đối thủ của ta đâu!” Lục Nhân nói.
Vân Thanh Dao lắc đầu, nói: “Lục Nhân, ngươi quá xem thường đám người này rồi, bọn họ đã chuẩn bị tốt để tiến vào động phủ Đà Xá, võ giả mở ra tám chín linh khiếu có khối người,
còn có võ kỹ tu luyện hoàng giai hạ phẩm, thậm chí có cao nhân ẩn thế bồi dưỡng truyền nhân tiến vào động phủ Đà Xá vì chí bảo ở cổ Đế Đà Xá, ngươi làm sao mà đấu lại bọn họ được?1’
Lục Nhân biết sư phụ lo lắng cho an toàn của mình nên mới không muốn mạo hiểm.
Nhưng hắn nhất định phải liều mạng vào động phủ Đà Xá.
“Sư phụ, ta nhất định phải đi động phủ Đà Xá, ta chỉ là huyết mạch phế phẩm, nếu như không cải thiện tu luyện thì cả đời nhất định sẽ trở thành kẻ tầm thường!”
Lục Nhân kiên quyết nói.
Vân Thanh Dao thấy Lục Nhân kiên quyết như thế, nói: “Được, còn có hai tháng rưỡi nữa, nếu như ngươi có thể tu luyện Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vụ, ta sẽ đồng ý để ngươi đi!”
“Tu luyện xong hai chiêu này thì người đồng ý cho ta đi ư? Việc này không phải quá đơn giản sao?” Lục Nhân vô cùng kinh ngạc.
Đơn giản?
Vân Thanh Dao lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vụ cũng không phải là thứ huyết mạch phế phẩm có thể
tu luyện được, cho dù là người thần ngộ cũng không được.
Huyết mạch phế phẩm chỉ có thể tu luyện võ kỹ nhân giai hạ phẩm mà thôi.
Lục Nhân nói: “Sư phụ, người nói giữ lời chứ? Nếu ta tu luyện được Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vụ thì người để cho ta đi động phủ Đà Xá đúng không?”
“Đương nhiên sẽ giữ lời!”
Vân Thanh Dao đắc ý nói.
“Sư phụ chắc chắn ta sẽ thua sao?” Lục Nhân hỏi.
“Ngươi nhất định sẽ thua!”
Vân Thanh Dao nói rất chắc chắn.
“Như thế này nhé, chúng ta cá cược, nếu như sư phụ thua thì sau này ta làm gì, người đều không được can thiệp, thế nào?”
Lục Nhân cười ha hả nói.
“Không được.”
Vân Thanh Dao quyết đoán từ chối, đồ đệ này hay liều lĩnh, cần phải kỷ luật để tránh gây phiền toái lớn cho nàng, nàng cũng không muốn đi đổ vỏ cho Lục Nhân.
“Ha hai
Lục Nhân cười nói: “Thế này là sư phụ sợ thua sao?”
“Ai sợ thua? Đánh cược thì đánh cược? Một huyết mạch phế phẩm như ngươi còn có thể trở mình hay sao?”
Vân Thanh Dao lộ ra vẻ mặt đắc ý, sau đó xoay người rời đi.
Lục Nhân đứng tại chỗ nói: “Ta có bảo tháp vô danh, chỉ cần có đầy đủ linh mê là có thể tu luyện được Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vụ, trước hết phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền đã!”
Nghĩ tới đây, Lục Nhân vừa định rời đi thì nhìn thấy rất nhiều đệ tử nhập môn đi về phía mình.
Những đệ tử nhập môn này đương nhiên là đến chúc mừng hắn, thậm chí có không ít nữ đệ tử còn bày tỏ tình cảm với hắn, muốn trở thành đạo lữ với hắn.
Lục Nhân ứng phó mất mấy canh giờ mới đuổi hết bọn họ đi.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm thán.
Đây chính là sức mạnh!
Có sức mạnh thì toàn bộ thế giới dều sẽ
dịu dàng với ngươi.
Không có sức mạnh, khắp nơi đều là ác ý!
“Ha ha ha, Lục Nhân sư đệ, chúc mừng chúc mừng!”
Vương Đằng cười lớn đì vào sân, nhét đầy đủ năm tờ tiền vào tay Lục Nhân.
‘Vương Đằng sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?”
Lục Nhân tỏ vẻ bối rối, chẳng lẽ hắn được thăng chức làm đệ tử ngoại môn thì Vương Đằng sẽ cho tiền ư?
“Ha ha ha, Lục Nhân sư đệ, Lân này ngươi luận bàn trao đổi giúp cho ta kiếm lời mười vạn đồng, ta chia ngươi năm vạn!” Vương Đằng cười nói.
Lục Nhân lưu loát cất tiền đi, sau đó hỏi: “Vương Đằng sư huynh, ngươi có thể cho ta mượn thêm chút tiền không?”
Năm vạn đồng thật sự không đủ dùng, mua linh mễ, chỉ có thể tu luyện khoảng mười ba năm rưỡi, nhưng cũng chưa chắc có thể tu luyện được hai chiêu còn lại của Thiên Tượng Kiếm Pháp.
“Nếu ngươi thật sự thiếu tiền, trên người ta còn có rất nhiều tiền dư, ngươi cầm đi dùng
trước!”
Vương Đằng không chút do dự đưa cho Lục Nhân toàn bộ mười lăm vạn đồng tiền giấy mà hắn ta có.
Lục Nhân nhận được số tiền này trong lòng có chút cảm động, mỉm cười nói: “Vương Đằng sư huynh, ngươi yên tâm đi, số tiền này coi như ta mượn, chờ ta kiếm được tiền sẽ lập tức trả lại cho ngươi!”
“Không vội không vội, dù sao ta cũng không thiếu tiền!”
Vương Đằng xua tay, tạm biệt Lục Nhân rồi rời đi.
Lục Nhân cầm 20 vạn đồng đi tới thiện đường, muốn mua bốn ngàn cân linh mễ.
Bốn ngàn cân linh mễ, có thể tu luyện 54 nám!
“Tu luyện 54 năm, mặc sức mà tu luyện hai môn kiếm pháp đó!”
Lục Nhân âm thầm suy nghĩ.
Theo tính toán của hắn, hai môn kiếm pháp này sẽ không mất đến 20 năm.
“Ha ha, sư phụ, không biết ngày mai ta thỉ triển hai chiêu này ở trước mặt người thì người
sẽ có biểu cảm thế nào đây?”
Nghĩ tới đây Lục Nhân tiến vào không gian bảo tháp vô danh, bắt đầu bạo qan tu luyện.