Vạn cổ luân hồi tháp - Chương 28 Đệ tử ngoại môn
Chương 28: Đệ tử ngoại môn
Vừa tiến vào bảo tháp vô danh, Lục Nhân lập tức lấy Hỏa Linh Kiếm ra, bắt đầu tu luyện.
Tuy thời gian tu luyện của hắn có thể mua được bằng tiền nhưng Lục Nhân không muốn lãng phí một giây, một phút nào.
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu việc tu luyện buồn tẻ đơn điệu.
Vận khí, dậm chân, vung kiếm.
Lục Nhân hăng hái tinh thần, thực hiện liền một mạch hai thức của Thiên Tượng Kiếm Pháp là thức thứ nhất Tích Động và thức thứ hai Bất Tán.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu tu luyện thức thứ ba, Lôi Động.
Một khỉ tu luyện được chiêu này thì chẳng khác nào học được kiếm pháp nhân giai thượng phẩm.
Lục Nhân khổ tu tròn bảy năm, cuối cùng cũng tu luyện được sơ bộ thức thứ ba Lôi Động của Thiên Tượng Kiếm Pháp, vừa xuất chiêu, kiếm pháp lập tức như sấm dậy, không chỉ tốc độ cực kỳ nhanh mà uy lực cũng rất mạnh, tối thiểu mạnh gấp ba lần so với thức thứ hai Bất Tán.
Nếu như Chử Phi Dương thi triển Dung Kiếm của Lý Quỷ Kiếm Pháp thì Lục Nhân tin chắc rằng hắn có thể đánh bại Chử Phi Dương nhờ Lôi Động.
Tuy nhiên, Lục Nhân không lập tức tu luyện tiếp thức thứ tư ngay mà luyện tập lại cho thật nhuần nhuyễn thức thứ ba.
Nháy mắt, ba tháng đã qua.
Trong không gian trời tròn đất vuông, một bóng người chỉ kiếm vào tảng đá lớn trước mặt, ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm tựa như sấm sét, bừng lên vô cùng chói sáng.
Tảng đá lớn cực kỳ vững chãi xuất hiện những vết rạn nhỏ li ti.
Sau đó, Lục Nhân thổi một hơi, tảng đá lớn âỳ lập tức vỡ ra thành những viên đá vụn.
“Cuối cùng cũng đã hoàn toàn nắm chắc rồi!”
Lỉnh khí trong lỉnh khiếu đã cạn, Lục Nhân lập tức cảm thấy không cầm cự nổi nữa nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, hài lòng nhìn những hòn đá vụn dưới đất, nở nụ cười thỏa mãn.
Chiêu kiếm này sánh ngang với việc tu luyện đại thành kiếm pháp nhân giai thượng
phẩm.
Lục Nhân không hề nghỉ ngơi, hắn tiếp tục tu luyện thức thứ tư của Thiên Tượng Kiếm Pháp, Bạo Phong Sậu Vũ.
Theo như những gì Vân Thanh Dao nói thì Thiên Tượng Kiếm Pháp được nàng sáng tạo ra nhờ quan sát các hiện tượng thiên nhiên, hiện tại chỉ có bốn thức, nếu như có thể sáng tạo ra thức thứ năm thì uy lực sẽ sánh ngang võ kỹ hoàng giai hạ phẩm.
Lục Nhân tự nhận bản thân không có thiên phú, cũng không hề có bất kỳ ngộ tính nào, hẳn chỉ có thể dựa vào cần cù tu luyện, chờ mong sư phụ tự sáng tạo ra thức thứ năm rồi truyền thụ lại cho hắn.
Còn để hắn tự tu luyện thì chắc chắn không thể nào tu luyện ra được kiếm pháp cao minh như vậy.
Thức thứ tư Bạo Phong Sậu Vũ của Thiên Tượng Kiếm Pháp có thế kiếm giống hệt như tên gọi của nó, kiếm pháp càn quét tất cả như mưa to gió lớn, thế tấn công vô cùng cuồng bạo, một khi đã thỉ triển nó thì gần như khó lòng cản nổi.
Lục Nhân tin rằng, chỉ cần hắn tu luyện được chiêu thức này, chắc chắn có thể nhanh
chóng giết chết võ giả đã mở được bảy linh khiếu chỉ bằng một nhát kiếm, dù có phải đối đầu với võ giả đã mở tám linh khiếu, chỉ cần đối phương khinh địch, hắn vẫn có thể giành chiến thắng.
Chiêu kiếm này ngang ngửa với kiếm pháp nhân giai thượng phẩm viên mãn!
Thử hỏi có bao nhiêu võ giả Khai Khiếu Cảnh có thể tu luyện kiếm pháp nhân giai thượng phẩm tới mức viên mãn chứ?
Trong chớp mắt!
Mười năm thoắt cái trôi qua.
Trong không gian hư vô mờ mịt, thiếu niên mặc trang phục tu luyện, cầm Hỏa Lỉnh Kiếm trong tay, không ngừng vung vây, ánh kiếm càn quét xung quanh tựa như bão táp mưa sa đánh úp về phía một tảng đá lớn.
Ầm ầm ầm ầm!
Sau khi ánh kiếm tắt, tảng đá to chừng một trượng đã bị đâm thủng lỗ chỗ.
Phù!
Lục Nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Khổ tu mười bảy năm, cuối cùng cũng đã tu luyện xong hai chiêu kiếm pháp còn lại, nếu để ta gặp lại Chử Phi Dương, ta có thể đánh bại hắn ta dễ
như trở bàn tay!
“Có điều, hắn ta cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn mà thôi, không đáng nhắc tới, sau này ta sẽ còn gặp được thiên tài lợi hại hơn thế nhiều!”
Lục Nhân tự nhận thấy mình cũng có thể trở thành thiên tài nhờ vào sử dụng bảo tháp vô danh để khổ tu nhiều năm, nhưng đại lục Huyền Hoàng không bao giờ thiếu thiên tài, ngay cả sư phụ hắn cũng chỉ được ca tụng là thiên tài số một ở nước Khương Vân mà thôi.
Mặc dù hắn đã tu luyện được kiếm pháp mà sư phụ truyền thụ cho nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Võ kỹ cận chiến và thân pháp của hắn thực sự chẳng ra gì, dù có tu luyện võ kỹ nhân giai hạ phẩm tới mức viên mãn thì uy lực vẫn thua võ kỹ nhân giai thượng phẩm.
“Ta nhất định phải xông vào động phủ Đà Xá một lần, Cổ Đế Đà Xá có thể trở thành đế chỉ với huyết mạch nhị phẩm, chắc chắn là phải có bí mật nào đó!”
Lục Nhân nghĩ thầm.
Nếu như hắn không thề cải thiện huyết mạch của mình thì e là không thể đột phá lên Lỉnh Khê Cảnh, cho dù có đột phá lên được Linh
Khê Cảnh thì chỉ dùng võ kỹ nhân giai hạ phẩm cũng không thể đánh lại người ta!
Lần đại hội giao lưu luận bàn này đã giúp hắn ý thức được một cách sâu sắc sự chênh lệch giữa các võ kỹ.
Hôm sau, Lục Nhân tới võ đường từ lúc sáng sớm.
Chu Thiết trưởng lão thấy Lục Nhân tới bèn dẫn hắn sang gian bên hông của võ đường.
“Ngươi tự chọn năm bộ đồng phục đệ tử ngoại môn dựa theo hình thể của bản thân đi!”
Chu Thiết trưởng lão mở một ngăn tủ ra, nói với Lục Nhân.
Lục Nhân tập trung xem thử, trông thấy trong đó xếp đầy trường bào tu luyện màu mây xanh.
Lục Nhân mặc một bộ vào người, cầm bốn bộ còn lại trên tay, đăng ký trở thành đệ tử ngoại môn ngay trước mặt Chu Thiết trưởng lão.
Chu Thiết trưởng lấy một tấm lệnh bài ra, khắc tên Lục Nhân lên đó, sau đó đưa cho hắn rồi bảo: “Đây là lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn, ngươi nhỏ máu của mình lên đó đi, nó là vật biểu trưng cho thận phận đệ tử ngoại môn
Thanh Vân Môn của ngươi!’
Lệnh bài thân phận ngoại môn này có chứa trận pháp ở trong, một khi đệ tử tử vong, trận pháp tự động vỡ vụn, lệnh bài sẽ bị hủy.
Cho nên, chỉ có đệ tử có lệnh bài mới có thể chứng minh được thân phận của mình, người bình thường không thể giả mạo được.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn!”
Chu Thiết trưởng lão tuyên bố.
“Cuối cùng ta cũng trở thành đệ tử ngoại môn rồi!”
Lục Nhân hơi kích động.
Đệ tử ngoại môn khác rất xa đệ tử nhập môn.
Đệ tử nhập môn tương tự như cộng tác viên, có thể bị đuổi thẳng cổ bất kỳ lúc nào, còn đệ tử ngoại môn thì coi như đã được nhận vào làm việc chính thức, dù cho cảnh giới không táng lên cũng không bị đá ra khỏi tông môn.
Hơn nữa, thân phận đệ tử ngoại môn cũng hết sức tôn quý, đi ra ngoài sẽ được người khác kính trọng.
“Lục Nhân, đi thôi, ta dẫn ngươi tới ngoại
môn!
Chu Thiết trưởng lão nói xong, lập tức dẫn Lục Nhân tới khu vực ngoại môn.
Khu vực ngoại môn chỉ có một núi duy nhất là Thiên Tử Sơn.
Thiên Tử Sơn này chạy dài suốt vài dặm, bao gồm mấy chục ngọn núi lớn nhỏ!
Lúc này, Chu Thiết trưởng lão đi qua cầu xích sắt, dẫn Lục Nhân tới đỉnh núi Thiên Tử Sơn.
Trên đường đi, đình đài lầu các cao lớn rộng rãi, so với nơi này thì khu vực nhập môn quả là đơn sơ.
Đi trong khu vực ngoại môn, Lục Nhân thậm chí có cảm giác như đang ở thiên đường.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy các sư huynh, sư tỷ có khí tức đầy mạnh mẽ đang tu hành võ kỹ, hầu hết đều là võ kỹ nhân giai thượng phẩm, thậm chí có cả võ kỹ hoàng giai hạ phẩm.
Lục Nhân nhanh chóng được Chu Thiết trưởng lão dẫn đi men theo con đường núi, lên tới giữa sườn núi Thiên Tử Sơn, nơi này cũng có mâỳ tòa biệt viện.
“Không khí ở đây thật kỳ lạ, hít thở thôi cũng thấy sảng khoái tinh thần!”
Lục Nhân cảm thán.
Chu Thiết trưởng lão mỉm cười, giải thích: “Đây không phải là không khí mà là lỉnh khí trong trời đất đệ tử ngoại môn đều đã tấn thăng lên Linh Khê Cảnh, không cần phải ăn ngũ cốc, chỉ cần hấp thụ linh khí trong trời đất là có thể duy trì năng lượng trong cơ thể!”
“Thì ra là thế!”
Lục Nhân gật đầu.
Hắn đỉ theo sau lưng Chu Thiết trường lão tới một biệt viện tu luyện.
Biệt viện tu luyện dành cho đệ tử ngoại môn rộng tối thiểu gấp đôi so với đệ tử nhập môn, hơn nữa mỗi người được ở riêng một căn, đãi ngộ tốt hơn hẳn đệ tử nhập môn.
“Đây là biệt viện tu luyện của ngươi, mặc dù ngươi đã trở thành đệ tử ngoại môn nhưng lại không có thực lực ngang với các đệ tử ngoại môn khác, trước hết hãy cố gắng tăng cường thực lực, đột phá lên Linh Khê Cảnh đã!”
Chu Thiết trưởng lão nhắc nhở hắn một tiếng rồi rời đi.
Có điều, chỉ e huyết mạch phế phẩm chẳng bao giờ có thể tu luyện tới Linh Khê Cảnh được.
Chân trước Chu Thiết trưởng lão vừa đi
khỏi thì chân sau Vân Thanh Dao đã tới đây, nàng cười bảo: “Đồ nhi, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, ngươi không cần phải lo bị đuổi khỏi tông môn, có sư phụ ở đây, không ai ở ngoại môn dám ức hiếp ngươi hết!”
“Cảm ơn sư phụ!”
Lục Nhân chắp tay nói: ‘Vậy nghĩa là sư phụ đã đồnq V cho ta tới độnq phủ Đà Xá rồi ư?”