Vị Hôn Phu Ngọt Ngào - Chương 1
“Thân ái gửi đến Ôn tiểu thư, dựa theo giờ sinh học của em, khi em xem đến đây thì anh chắc hẳn cũng đã sắp về đến nhà rồi. Vì vậy đừng lo lắng bất cứ điều gì nữa nhé…”
Trong chương trình truyền hình, tôi cắn răng gọi điện cho bạn trai cũ:
“Anh có thể cho em mượn 500 tệ không?”
Đầu dây bên kia: “Cũng dám mở miệng nhỉ.”
Giây tiếp theo, thông báo chuyển khoản số tiền lớn hiện lên.
【Tài khoản của bạn đã nhận được 50,000,000.00 nhân dân tệ, từ tài khoản có số đuôi 2222……】
1.
**Chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp.**
Theo yêu cầu, khách mời phải gọi điện thoại mượn tiền từ người được ghim đầu trong danh bạ, dùng làm kinh phí cho hoạt động trong ngày.
Tôi mở điện thoại, nhìn vào mục ghim đầu tiên, lập tức cứng họng không nói nên lời.
C/h/ế/t tiệt, là bạn trai cũ của tôi, lại còn là người mà tôi đã chủ động chia tay.
Thậm chí còn từng hùng hồn thề thốt rằng, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta…
Màn hình điện thoại của tôi bị chiếu lên màn hình lớn.
Tên được tôi lưu trong danh bạ hiện rõ mồn một: “aaa Vệ Ninh Lãng”.
Tất cả khách mời trong trường quay nhìn thấy cái tên này đều sững sờ một cách vi diệu.
【???!!! Có phải là người mà tôi đang nghĩ tới – Vệ gia nhị thiếu gia không?!】
【Ai cơ? Người nổi tiếng à?】
【Anh ta còn lợi hại hơn cả người nổi tiếng! Chính là chuẩn “old money”, gia đình giàu có từ đời ông cha.】
【Trước đây từng lộ mặt một lần tại hội nghị thương mại, khiến vô số chị em phát cuồng. Kể từ đó, năm nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng các nhân vật kinh doanh quyền lực nhất.】
【Bảng xếp hạng quyền lực?!! Tôi nghĩ lệch rồi, hê hê hê!】
【Thôi nào, người ta không rảnh mà hạ thấp bản thân để kết bạn với kiểu minh tinh nông cạn như Ôn Sơ đâu.】
【Chuẩn luôn. Dù có thật là anh ta, nhìn bộ dạng ngại ngùng của Ôn Sơ, chắc chắn là muốn bám nhưng không với tới, sợ gọi điện bị lộ thôi mà~】
Bình luận liên tục tràn ngập màn hình.
MC rõ ràng không ngại việc mọi chuyện càng thêm náo nhiệt.
“Khán giả trực tuyến rất tò mò, vị này có phải là Vệ tiên sinh mà mọi người nghĩ tới không?”
Tôi vừa định phủ nhận ngay lập tức.
Bông hoa nhỏ bên cạnh – Châu Nhược – đã nhanh chóng lại gần.
“Nhìn ảnh đại diện thì đúng là vậy, nhưng cũng không thể khẳng định hoàn toàn được nhỉ~”
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô ấy giả vờ che miệng ngạc nhiên.
“Ôi trời, thật ngại quá, mình không cố ý nói vậy đâu.
“Bởi vì người mình định gọi cũng là anh ấy đấy!
“Chị Sơ Sơ, chị gọi trước đi nha~”
Cô ấy vừa nói vừa giơ điện thoại lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Ống kính máy quay nhanh chóng bắt được tên được cô ấy lưu trong danh bạ — 【aaa Vệ Nhị Tử】.
MC kinh ngạc: “Tên lưu trong danh bạ của em là…”
Châu Nhược vội vàng như bừng tỉnh, đưa tay che điện thoại, nở nụ cười e thẹn.
“Ôi trời, chỉ là ghi đại thôi mà.”
“Biết vậy thì đã không để mọi người thấy rồi!”
Tôi: …
Wow, thật đúng là kiểu lưu tên ám muội trẻ con của học sinh tiểu học.
Nhưng cô ta thực sự đã gây chú ý rồi!
Tôi lười để ý đến cô ta, chỉ miễn cưỡng mỉm cười cho qua.
Sau đó, dưới ánh mắt dõi theo của hàng vạn người cả trực tuyến lẫn tại trường quay, tôi cắn răng gọi điện thoại.
Tiếng chuông bận kéo dài, âm thanh vang vọng khắp khán phòng.
Sự im lặng kỳ lạ lan tỏa.
Cuối cùng, cuộc gọi được kết nối.
Đầu dây bên kia không nói gì.
Với âm thanh từ loa ngoài được khuếch đại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều và tiếng trò chuyện xa xăm.
Cổ họng tôi khô khốc, quyết định liều một phen bắt chuyện:
“Anh đang họp à?”
Vệ Ninh Lãng: “Ừ.”
Giọng nói của anh ta ngắn gọn, không chút cảm xúc.
“Vậy nói chuyện bây giờ có tiện không?”
Vệ Ninh Lãng: “Ừ.”
???!!!
Ừ ừ ừ, ừ cái đầu anh đấy!
Chia tay bao năm, tôi không ngờ anh ta lại thoái hóa thành một sinh vật chỉ biết phát âm một âm tiết!
Ánh mắt của các khách mời xung quanh đều đổ dồn về phía tôi với vẻ tò mò.
Châu Nhược còn chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt đầy thương cảm.
Trời đất ơi, kết thúc trò hề này nhanh lên được không…
“Này… Em muốn mượn anh 500 tệ.”
“Nếu anh không muốn thì thôi.”
Dù không nhìn thấy hình ảnh, tôi cũng có thể tưởng tượng ra đầu dây bên kia yên lặng trong giây lát, sau đó là một tiếng cười nhẹ vang lên.
“Em cũng dám mở miệng thật đấy.”
Giọng Vệ Ninh Lãng trầm xuống, như dòng suối trong ngày xuân chưa tan hết băng tuyết, nụ cười ẩn chứa chút lạnh lẽo.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tút tút tút tút…
Cuộc gọi bị ngắt hoàn toàn, dứt khoát không chút do dự.
Gì chứ? Thật sự sao, anh bạn?!
Cả tòa nhà văn phòng khu CBD đều là của anh.
Vậy mà không nỡ cho bạn gái cũ mượn nổi 500 tệ, keo kiệt c/h/ế/t mất!!!
Tôi cười gượng vài tiếng giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Xin lỗi nhé, thực ra tôi với anh ấy cũng không thân thiết lắm.”
Châu Nhược hiểu ý, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Ninh Lãng thường bận vào giờ này mà, có lẽ không rảnh lo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.”
“Không sao, để tôi thử gọi xem nhé.”
“Cuối cùng chỉ cần chúng ta có tiền là được mà~”
…