Vị Trí Không Thuộc Về Cô - Chương 3
4
Khi Lâm Nguyệt tỏ vẻ trách móc tôi, nét mặt như oán trách:
“Tôi đã nói rồi, tôi sắp thi đại học, thính giác của tôi rất nhạy cảm, chỉ cần chút tiếng động cũng khiến tôi mất tập trung. Sao cô vẫn cố tình làm vậy? Chẳng lẽ vì cô khi xưa thi trượt, không vào được trường tốt nên cô ghen tị với tôi, muốn tôi cũng như cô sao?”
Tôi nghi ngờ đầu óc Lâm Nguyệt thực sự có vấn đề. Nếu tôi không nhớ nhầm, phòng cô ta ở tầng ba, bất kể tôi ở tầng một có gây ra tiếng động lớn thế nào, cô ta cũng không thể nghe thấy được.
Đúng lúc này, Thẩm Nam – người được bố tôi thuê về làm bánh ngọt – không nhịn được mà lên tiếng:
“Lâm Nguyệt, cô có vấn đề gì không vậy? Sao tiểu thư phải nhường nhịn cô mọi việc? Hơn nữa, tôi đã làm bánh suốt cả buổi trong bếp, còn cô thì ngồi xem phim dưới tầng một, nào thấy cô học hành gì? Sao tiểu thư vừa về, cô đã la ó đòi học? Cô cố ý à?”
Lâm Nguyệt nghe vậy, lập tức lấy điện thoại ra, mở một đoạn video và nói:
“Cô không nói thì tôi suýt quên mất. Lúc cô mới đến, tôi đã nói là trước khi tôi đi học, cô phải tết tóc cho tôi. Sáng nay 6 giờ rưỡi, cô không đến đúng giờ, phạt 300 tệ. Hôm qua lúc 12 giờ, cô chơi điện thoại trong bếp làm ảnh hưởng tốc độ mạng của tôi, phạt thêm 300 tệ nữa. Tổng cộng 600 tệ. Tôi giảm giá cho cô, chuyển khoản 500 tệ qua WeChat là được rồi.”
Thẩm Nam suýt bật khóc vì tức giận:
“Đó là thời gian nghỉ của tôi, tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm mẹ tôi đang nằm viện sau ca phẫu thuật. Tôi lo lắng nên nhắn tin hỏi gia đình, vậy cũng không được sao?”
Lương của cô ấy là do nhà họ Mục trả, nhưng mỗi ngày đều phải phục vụ một “học sinh được tài trợ” như Lâm Nguyệt, không đạt yêu cầu thì còn bị phạt tiền. Nghe nói chỉ cần Lâm Nguyệt khóc lóc làm ầm trước mặt bố tôi, ông ấy cũng phải nhân nhượng cô ta vì mặt mũi. Thẩm Nam không dám đắc tội, vì cô cần công việc này để trang trải viện phí cho mẹ.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi thẳng thắn nói:
“Thẩm Nam, từ hôm nay, cô không cần phải dậy sớm đến phục vụ cô ta nữa. Những ngày qua cô bị thiệt hại cả tiền bạc lẫn công sức, tôi sẽ trừ thẳng vào khoản tài trợ của Lâm Nguyệt để trả lại cho cô.”
Nghe tôi nói vậy, Thẩm Nam mở to mắt nhìn tôi đầy cảm kích.
Lâm Nguyệt tức giận đến mức mặt đỏ bừng:
“Cô lấy quyền gì mà tùy tiện sử dụng tiền tài trợ của tôi?”
Tôi cười nhạt:
“Đây vốn là tiền của nhà tôi, sao tôi lại không có quyền sử dụng?”
Lâm Nguyệt đỏ mắt, phản bác:
“Tôi biết cô là tiểu thư giàu có, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, nhưng tiền tài trợ của tôi là do bố cô cho, chỉ có ông ấy mới có quyền quyết định, còn cô, chẳng qua chỉ là người có quan hệ huyết thống với ông ấy mà thôi.
“Cô nghĩ cô là con gái ruột thì sao chứ? Từ khi học đại học cô đã ra nước ngoài, suốt bốn năm nay ít khi về nhà, tình cảm với ông ấy cũng nhạt phai. Còn tôi thì khác, ba năm qua luôn ở bên cạnh chú ấy. Tôi ưu tú thế này, sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Một ngày nào đó, chú ấy sẽ nhận ra ai mới là người quan trọng nhất với gia đình này.”
Tôi thật không ngờ, chỉ là một người được tài trợ mà Lâm Nguyệt lại muốn thay thế vị trí của tôi trong nhà.
Ngay lúc này, phía sau tôi vang lên tiếng mở cửa.
Chưa kịp quay đầu lại, Lâm Nguyệt đã tinh mắt thấy bố tôi trở về, liền nhào tới, quỳ xuống trước mặt tôi, mắt đỏ hoe khóc lóc:
“Chị ơi, chị để em học hành đi mà. Em năm nay thi đại học, từng phút từng giây đều quan trọng. Em là một đứa trẻ nghèo khổ, con đường duy nhất là học thật giỏi để vào một trường đại học tốt. Sau này gặp chị, em nhất định sẽ kính cẩn lễ phép, chỉ xin chị đừng bắt nạt em nữa, để em yên tâm học hành.
“Em biết chị ghét hoàn cảnh nghèo khó của em, luôn coi thường em. Nhưng em chỉ muốn học thật giỏi, em có lỗi gì chứ? Chỉ cần chị để em tiếp tục ở đây học, chị bảo em làm gì em cũng đồng ý.”
Cô ta vừa khóc vừa nói:
“Chú vất vả lắm mới tài trợ cho em đến hôm nay, em không muốn làm chú thất vọng. Em cũng muốn trở thành người có ích để báo đáp chú. Mục Dao, em không định giành bố với chị đâu. Chỉ là… bố em không còn nữa. Nhìn thấy chú, em như thấy lại bố mình. Chẳng lẽ chỉ vì nhớ bố mà cũng không được sao?”
Bố tôi nhìn cảnh tượng này, sải bước đến, gương mặt trầm xuống:
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Ánh mắt Lâm Nguyệt lóe lên tia đắc ý khó nhận ra:
“Chú ơi, chú đừng giận. Con biết chị ghét con là lẽ thường, dù sao con cũng chỉ là một đứa nghèo khó chưa từng thấy đời, lại sống trong nhà chị ấy, chị ấy không vui cũng là điều dễ hiểu.
“Chị ấy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, một tháng tiêu vặt cũng đến mấy chục vạn, không thể thấu hiểu được hoàn cảnh của một đứa trẻ không có bố như con. Chú đừng trách chị ấy, nếu phải phạt, chú cứ để chị ấy tạm rời khỏi biệt thự này, chuyển đi nơi khác ở cũng được, nhưng đừng khắt khe với chị ấy quá.”
Cô ta vừa khóc vừa nhìn tôi, giọng điệu như tỏ ra rộng lượng:
“Không sao đâu chị ạ, em sẽ tha thứ cho chị. Em từ nhỏ đã chịu đủ uất ức rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng sao.”
Bố tôi lạnh lùng nhìn màn kịch của cô ta, ánh mắt xa lạ như đang đối diện với một người dưng:
“Con đang nói cái gì vậy? Đây là nhà của Mục Dao, sao nó phải dọn đi nơi khác?”
Lâm Nguyệt sững sờ, không ngờ bố tôi lại có thái độ như vậy.
Tôi khẽ thở dài, mắt cũng dần đỏ hoe:
“Vì con ở nhà làm cô ấy mất tập trung khi học, nên con nghĩ tốt nhất là con dọn ra ngoài một thời gian. Dù sao cô ấy cũng là người được bố quan tâm nhất, kỳ thi đại học của cô ấy quan trọng hơn con. Bốn năm qua con cũng ít về nhà, ở ngoài thêm một thời gian cũng không sao. Tối nay con sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi. Thời gian tới con sẽ không về nữa. Bố và cô ấy cứ ở nhà thoải mái, con sẽ không làm phiền cô ấy thi đại học nữa.”
Buồn cười thật, giả vờ yếu đuối ai mà không làm được.
Nghe tôi nói sẽ đi, sắc mặt bố tôi lập tức thay đổi, ông nắm chặt tay tôi, cau mày:
“Con về nhà được một chuyến sao lại đòi đi nữa? Hôm nay chẳng phải sinh nhật con sao? Bố đã đặc biệt hủy công việc buổi chiều để ở nhà mừng sinh nhật con. Sao con cứ động chút là muốn đi? Đây là nhà của con, con còn muốn đi đâu? Bao nhiêu sản nghiệp của bố đang chờ con thừa kế đây này.
“Bố đã đặt bàn ở nhà hàng con thích nhất, lát nữa bố sẽ dặn quản gia, tối nay cả nhà mình không ăn cơm ở nhà nữa.”
Ông quay sang nhìn Lâm Nguyệt, lần đầu tiên tức giận lớn tiếng với cô ta:
“Nếu ngay cả việc Mục Dao mở cửa cũng khiến con thấy ồn ào ảnh hưởng đến việc học, thì chú nghĩ con không cần ở lại nhà này nữa. Chú sợ nhà chúng ta quá ồn, làm lỡ tương lai của con.”
Lâm Nguyệt nghe vậy, mặt trắng bệch vì sợ hãi:
“Chú ơi, con chỉ là do áp lực thi cử lớn quá, chứ con không có ý xấu. Chú đừng đuổi con đi. Trong ký túc xá, mấy người kia thường bắt nạt con, nếu quay lại đó, con sẽ bị dồn đến mức phải nghỉ học mất.”
Ánh mắt bố tôi lạnh lùng:
“Chú hiểu hoàn cảnh khó khăn của con, nhà này cũng có cách đối xử với khách, nhưng con cũng nên biết cách cư xử. Hiểu chưa? Nếu còn làm chuyện quá đáng lần nữa, bố sẽ xem xét liệu con có xứng đáng được tài trợ nữa hay không.”
Lâm Nguyệt không dám cãi thêm, chỉ cúi đầu, gật đầu lia lịa.