Vị Trí Không Thuộc Về Cô - Chương 5
7
Tối hôm sau, sau khi hoàn thành công việc ở công ty bố tôi, tôi về nhà và phát hiện giường của mình rất bừa bộn, như thể có người vừa lăn lộn trên đó.
Người giúp việc cũng tỏ ra khó hiểu, vì rõ ràng sau khi tôi rời đi, cô ấy đã dọn dẹp gọn gàng.
Hỏi Lâm Nguyệt thì cô ta nhất quyết không thừa nhận đã vào phòng tôi.
Vì vậy, tôi lắp một chiếc camera giấu kín trong khe hở của phòng mình.
Hôm sau, tôi ngồi trong văn phòng của bố ở công ty, mở camera lên theo dõi.
Quả nhiên, Lâm Nguyệt dẫn một người đàn ông lén lút vào phòng tôi khi mọi người không để ý.
Tôi thấy cô ta đang tiêm thuốc điều trị HIV cho người đó. Sau khi tiêm xong, hắn không cầm máu mà cố ý để máu nhỏ xuống ga giường của tôi. Không dừng lại ở đó, hắn còn làm những động tác kinh tởm ngay trên giường của tôi.
Hắn cười nhạo:
“Cô ta dám chê tôi bị HIV? Tôi sẽ truyền bệnh này cho cô ta, để cô ta giống tôi.
“Không phải vì nhà giàu sao? Xem cô ta kiêu ngạo thế nào khi cũng nhiễm bệnh giống tôi. Lúc đó, ngoài tôi ra, xem ai dám muốn cô ta nữa.”
Lâm Nguyệt cười tươi rói, nói:
“Anh, chi bằng tối nay em chuốc say cô ta, để anh xử lý luôn đi. Như vậy, cô ta cả đời chỉ có thể cưới anh thôi, không còn lựa chọn nào khác. Đến lúc đó, anh chẳng cần đưa sính lễ mà cô ta còn phải cầu xin anh lấy cô ta. Khi đó, toàn bộ tài sản nhà cô ta đều sẽ là của chúng ta.
“Anh không biết đâu, em thật sự chán ngấy cô ta rồi. Ngày nào cô ta cũng lấy danh tiểu thư nhà giàu ra đặt quy tắc cho em, còn dọa sẽ cắt đứt khoản tài trợ của em. Sau khi anh cưới cô ta, đừng cho cô ta một xu nào. Đàn bà mà có tiền thì chẳng biết điều, phải dạy dỗ mới được.”
Hóa ra người đàn ông đó không phải bạn trai của Lâm Nguyệt, mà là anh trai cô ta.
Cô ta còn đổ ngược rằng tôi mới là người đặt quy tắc mỗi ngày.
Rõ ràng là cô ta dựa vào khoản tài trợ của bố tôi, ngang nhiên ra lệnh cho người khác, đối xử với người làm trong nhà như kẻ dưới quyền.
Tôi cười lạnh vì tức.
Từng khung hình từ camera tôi đều lưu lại cẩn thận.
Lần này, tôi sẽ khiến Lâm Nguyệt nhận được bài học thích đáng.
8
Tối hôm đó, đúng như tôi dự đoán, Lâm Nguyệt mang cho tôi một ly sữa, thái độ niềm nở:
“Trước đây là em quá ngang ngược, sau này em nhất định sẽ đặt đúng vị trí của mình, chăm chỉ học hành. Chị uống ly sữa này đi, chúng ta hòa giải nhé.”
Tôi đang chăm chú xem tài liệu tài chính trên máy tính, không ngẩng đầu lên:
“Cứ để đó, lát nữa tôi uống.”
Lâm Nguyệt đành đặt ly sữa xuống bàn, vừa quay đi vừa ngoảnh lại:
“Chị nhất định phải nhớ uống nhé.”
Khi cô ta quay lại lần nữa, chiếc ly đã trống không.
Tôi nhìn cô ta, mỉm cười:
“Cảm ơn ly sữa, rất ngon.”
Ánh mắt Lâm Nguyệt ánh lên vẻ đắc ý không che giấu.
Tối hôm đó, tôi lấy cớ chóng mặt, đi ngủ sớm.
Nửa đêm, tôi cảm giác có người chui vào chăn của mình, bất chấp sự chống cự của tôi, bắt đầu xé rách quần áo của tôi.
“Đồ tiện nhân! Để ông đây lây bệnh cho mày, xem mày còn ngông cuồng thế nào.
“Mày cũng sẽ nhiễm bệnh giống tao, để tao xem cả đời này ngoài tao ra, ai còn dám muốn mày.
“Tao sẽ chơi mày đến không thể đứng dậy được, còn quay video lại. Sau này, tao sẽ là ông trời của mày, bảo bố mày đưa tiền là phải đưa.”
Đúng lúc này, cửa bị đá tung ra. Cảnh sát lao vào, vây lấy hắn, bẻ quặt tay hắn ra sau lưng và đè hắn quỳ xuống sàn.
Tôi ngồi dậy, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Cương, anh trai của Lâm Nguyệt, trợn to mắt:
“Mày giả vờ!”
Khi hắn bị còng tay, Lâm Nguyệt từ phòng khác lao ra, chỉ vào cảnh sát, hét lên:
“Không được bắt anh tôi! Cô ta là đồ dụ dỗ anh tôi, các người bắt anh tôi làm gì, phải bắt cô ta chứ!
“Mau thả anh tôi ra, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo các người, để các người bị sa thải hết!”
Đến nước này, cô ta vẫn dám đối đầu với cảnh sát.
Ba chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tôi bình tĩnh giao đoạn video từ camera giấu kín cho cảnh sát xem.
Thấy video, mặt Lâm Cương và Lâm Nguyệt tái mét.
Để xác minh tính xác thực của video, bác sĩ đưa ra chẩn đoán: Lâm Cương đúng là bệnh nhân HIV.
Bố tôi vừa trở về sau chuyến công tác, nghe tin tôi ở đồn cảnh sát thì vội vàng đến.
Sau khi biết Lâm Nguyệt cấu kết với anh trai mình – một người nhiễm HIV – định cưỡng hiếp tôi, lây bệnh cho tôi, rồi ép tôi phải cưới hắn để chiếm đoạt tài sản, ông tức giận đến run rẩy.
Ông tát mạnh Lâm Nguyệt một cái:
“Tôi vì tình bạn với bố cô mà tài trợ cho cô học hành. Vậy mà cô dám tính kế khiến con gái tôi nhiễm HIV! Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa, sao có thể ác độc đến vậy? Từ hôm nay, tôi sẽ không tài trợ cho cô một xu nào nữa. Cô muốn sống ra sao thì tùy, tôi sẽ không thương hại cô thêm một chút nào.”
Lâm Nguyệt nhận ra vấn đề nghiêm trọng, khóc lóc cầu xin:
“Chú ơi, con sắp thi đại học rồi, chú không thể ngừng tài trợ con lúc này.
“Thành tích thi thử lần 3 của con còn cao hơn của Mục Dao 30 điểm. Chỉ cần chú tiếp tục giúp con, con chắc chắn sẽ thành công hơn cô ấy rất nhiều!”
Tôi đảo mắt:
“Bố tôi tài trợ cho nhiều người lắm, có người thiếu 10 điểm là đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học. Cô thi thử được 580 điểm thì có gì đáng tự hào?
“Hơn nữa, khi đó tôi đã chuẩn bị đi du học, học chương trình khác các cô. Kỳ thi đại học tôi chỉ đi thi vì bạn bè rủ. Do ngủ quên, môn đầu tiên tôi còn không tham gia. Cô nghĩ chỉ cần điểm cao hơn tôi là có thể thay thế tôi sao?”
Mặt Lâm Nguyệt trắng bệch. Cô ta túm chặt tay bố tôi:
“Không phải vậy, con giỏi hơn Mục Dao rất nhiều. Tại sao cô ấy lại có cuộc sống tốt hơn con? Tất cả là lỗi của cô ấy! Con sống rất tốt trong nhà này, tại sao cô ấy phải về nước làm xáo trộn cuộc sống của con? Nếu cô ấy không về, mọi chuyện sẽ không như thế này. Tất cả đều là lỗi của cô ấy!”
Bố tôi hất mạnh tay cô ta ra:
“Cả đời này, điều sai lầm nhất tôi từng làm là tài trợ cho cô! Đây là nhà của Mục Dao, tại sao nó không thể về? Đến nước này rồi mà cô còn đổ lỗi cho người khác. Sao tôi lại tài trợ cho một kẻ độc ác như cô?
“Thưa cảnh sát, ai dám làm tổn thương con gái tôi, cứ xử lý theo pháp luật. Tôi muốn cô ta phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.”
Lâm Nguyệt nhìn bố tôi đẩy cô ta ra, dịu dàng bảo vệ tôi, ôm tôi vào lòng. Cô ta gào lên một tiếng thê lương như thể trái tim bị bóp nghẹt.