VINH QUANG TRẢ LẠI CHO TÔI - Chương 6
Môi ông Tần mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại.
Tôi biết ông muốn nói gì.
Ông muốn tôi quay về.
Muốn tôi cứu vãn dự án 718, cứu thể diện cho viện nghiên cứu.
Nhưng cuối cùng, ông không mở miệng được.
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay ông.
“Chú Tần, chú cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi còn phải về làm việc.”
Ân nuôi dạy đã sớm không thể trói buộc tôi nữa.
Năm xưa ba mẹ tôi chết để cứu ông Tần.
Việc ông nuôi tôi cũng chỉ để trả ơn cho ba mẹ tôi mà thôi.
Bao năm qua, thực chất ân tình sớm đã trả đủ, còn cố níu kéo làm gì.
Nói dứt câu, tôi xoay người định rời đi.
Vừa bước ra khỏi hành lang bệnh viện, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Giang Yên, chờ đã.”
Tôi quay đầu, thấy Tần Chấn Bang sải bước tới, ánh mắt đầy vội vã.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Không có gì để nói.”
Tôi nhạt giọng đáp, tiếp tục bước.
Bất ngờ, một bàn tay to tóm chặt lấy cánh tay tôi, giật mạnh kéo tôi vào lối thoát hiểm bên cạnh.
“Rầm” một tiếng, lưng tôi đập vào bức tường lạnh toát.
Tần Chấn Bang chống hai tay bên người tôi, giam tôi giữa anh ta và tường, ánh mắt đen láy khóa chặt lấy tôi.
“Quay về đi. Giúp anh hoàn thành dự án 718.
Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ cưới em.”
Tôi bật cười khẩy, mắt đầy mỉa mai.
“Sao, sợ mất chức tổng thiết kế của mình à?”
Hơi thở anh ta khựng lại, đáy mắt tối sầm.
Ngay sau đó, anh ta cúi đầu, hơi thở nóng rực ập tới muốn hôn tôi.
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang lên giòn tan trong cầu thang trống trải.
“Tần Chấn Bang, tôi không ngờ anh lại ghê tởm đến vậy.”
“Cái chức tổng thiết kế đó, giữ được hay không liên quan gì đến tôi?”
“Dự án 718 nếu viện nghiên cứu làm không xong, tự nhiên sẽ có đội khác đủ năng lực tiếp quản.”
Nói xong, tôi đưa tay đẩy anh ta để rời đi.
Nhưng Tần Chấn Bang vẫn giữ chặt cổ tay tôi, không chịu buông.
Mắt anh ta đỏ lên, giọng run rẩy.
“Giang Yên, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…
Cầu xin em giúp anh lần cuối, vì tình nghĩa bao nhiêu năm nay…”
Tôi nhướng mày, nhìn bộ dạng chật vật của anh ta mà lòng lạnh tanh.
Nghe anh ta nói gì “tình nghĩa bao nhiêu năm”, tôi chỉ thấy nực cười.
Tình nghĩa?
Kiếp trước, khi anh ta hại tôi bị cả viện chửi rủa, sự nghiệp tan tành, cuối cùng nhục nhã bị đuổi đi, anh ta từng nghĩ đến tình nghĩa chưa?
Chính anh ta tố cáo tôi, khiến tôi mất hết tất cả, để rồi mòn mỏi chết già trong ngục.
Anh ta đã từng thương xót tôi dù chỉ một chút sao?
Giờ thì sao?
Vì sợ mất cái ghế tổng thiết kế, vì thể diện của viện, lại lôi “tình nghĩa” ra nói?
Tôi kìm nước mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Tránh ra.
Tần tổng thiết kế, đừng ép tôi báo công an bắt anh.”
Anh ta vẫn lì lợm chắn trước mặt tôi, mắt đỏ hoe, kiên quyết không buông.
Chúng tôi cứ thế giằng co trong lối cầu thang chật hẹp.