Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm - Chương 846
Nam Mẫn đọc hết bức thư, chỉ cảm thấy miệng mình chua sót, như vừa mới nuốt phải hoàng liên, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hơn nữa khi nhìn bên dưới góc phải, trên cái tên của anh là hình con dấu “Dụ Lâm Hải ấn” màu đỏ, tim cô như bị ai đó siết chặt vậy.
Cô đau đến mức cả người phát run, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế.
Ngồi đó chừng nửa ngày, cô tự nói với bản thân rằng đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoác xem cho hết.
Xem anh rốt cuộc còn muốn nói điều gì?
Còn có thể nói ra những gì!
Cố nén cơn sóng giữ trong lòng, cô mở bức thư thứ hai ra.
——
Mẫn à.
Vẫn là rất nhớ em.
Trong khoảng thời gian gần đây tôi không được may mắn lắm, chuyện vui vẻ nhất có lẽ là em đã kết bạn lại với tôi!
Tôi thật sự rất vui, rất rất vui!
Mỗi lần gửi tin nhắn cho em, chờ em trả lời, nhìn thấy tin nhắn của em đều biến thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi trong nửa năm qua.
Tôi đã ước mong rằng em có thể nói với tôi nhiều hơn một chút, dù chỉ là nửa câu vậy thôi, nửa câu thôi cũng đã đủ để cảm giác hạnh phúc đó của tôi kéo dài hơn rồi, nhưng tôi lại sợ nói nhiều quá lại làm phiền em.
Nhìn thấy những dòng chữ em gửi, nghe thấy giọng nói của em, sự nhớ nhung về em lại càng thêm dữ dội.
Tôi hận không thể phá nát màn hình, trực tiếp xuất hiện trước mặt em.
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nói hết qua WeChat, trong điện thoại tôi cũng không nói thành lời được nên đành phải viết thư cho em.
Bây giờ tôi mới hiểu được, người xưa “dùng bồ câu đưa thư” là việc lãng mạn đến mức nào.
Bưu điện chính là phát minh vĩ đại nhất trên đời.
Bức thư trước đó có lẽ đã đến khu vườn Hoa Hồng, em lại đang ở Birmingham xa xôi nên tất nhiên là không thấy được, cứ để nó nằm ở đó đâu hơn một chút đi.
Bởi vì tôi cũng không dám chắc, khi em nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia có liếc mắt cái đã nhận ra nó là chữ của tôi hay không, nếu đã nhận ra rồi, liệu em có trực tiếp xé nát rồi ném vào thùng rác mà chẳng thèm xem hay không?
Nói thật, tôi chẳng hề có chút tự tin nào.
Thế nên xem như em chưa thấy cũng tốt, thế thì lá gan của tôi sẽ to hơn một chút.
Mấy ngày nay lòng tôi cứ bất an thế nào ấy, cứ linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, từ nhỏ đến lớn tôi đã như vậy rồi, giác quan thứ sáu cho chuyện vui thì chẳng ra làm sao, nhưng chuyện xấu thì cứ chính xác đến lạ.
Nhưng chỉ cần em ở bên kia có thể bình yên thì mọi chuyện sẽ không sao hết.
Còn tôi…
Ngày trước có một thầy từng tính cho tôi, nói số tôi gặp phải nhiều tai nạn, nửa đời đầu phải trải qua ba kiếp nạn, nếu vượt qua được thì sẽ sống tới già, nếu không qua được thì ở lại đó thôi.
Tôi không biết ba kiếp nạn đó là gì, ngày trước cũng không sợ, cảm thấy binh đến có tướng chắn, nước đến có đất ngăn, di chúc cũng đã lập, chuyện hậu sự đã được sắp xếp nên chẳng sợ điều gì.
Nhưng bây giờ tôi lại thấy hơi sợ hãi.
Tôi sợ trong khoảng thời gian sống ngắn ngủi đó, tôi phải sống trong sự hối hận vì yêu mà không thể chung đường.
Em vẫn chưa tha thứ cho tôi, sao tôi cam lòng rời đi như vậy được chứ?
Tôi cũng sợ lắm, sợ em ra nước ngoài gặp được người đàn ông khác, phát hiện người đó tốt hơn tôi, trưởng thành hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, biết săn sóc hơn tôi, tốt với em hơn tôi…