Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 273
“Tôi tiễn cô về trời trưđc, lát nữa tôi lại từ từ tìm cơ hội, đối phó vổi Cố Yên. Con khốn này, tôi cũng sẽ không để cô ta sống trên đời đâu. Bất kỳ kẻ nào sỉ nhục
tôi, đều phải đi chết, đi chết!
Hứa Minh Tầm nghe thấy vậy, trái tim hung hăng run lên.
Cô ta đối phó mình thì cũng thôi đi, thế mà lại còn muốn đối phó cả cố Yên.
Cô biết Cố Yên thân thủ tốt, nhưng mà kẻ địch ở trong tối cô ấy ở ngoài sáng, huống hồ lúc này Trình Hoa giống như ma quỷ, không hề có lý trí hay tính người, nếu mà cô ta phát điên, thì không biết sẽ làm ra chuyện không có tính người gì nữa đây.
Cô không thể liên lụy cố Yên.
“Cố Yên… Cố Yên là bị tôi xúi giục, cô ấy vì tôi nên mổi ra tay đánh cô, cô muốn trả thù thì trả thù tôi là được rồi, cô… cô đừng liên lụy người vô tội!”
Cô vừa mổi nói ra câu này, cô ta đã bực mình đập một gậy thật mạnh lên chân
Hứa Minh Tâm.
Chân nhỏ toàn là xương, cái gậy sắt này đập xuống, cô đau đến nỗi cả người run rẩy, hô hấp cũng không theo kịp nữa.
Cô như con cá lạc trên bờ, liều mạng há to miệng muốn hô hấp, nhưng không khí hít vào phổi lại cháy cổ hông.
Cô đau đớn, nưổc mắt đã rơi xuống.
Cô đã không phân rõ đau từ đâu nữa rồi.
Cô cảm giác mình tóc móng tay chỗ nào cũng đau.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế này.
Cô đã đau đến nỗi không nói nên lòi nữa rỏi, ngay cả tiếng nức nở cũng như có như không.
Hai mắt mở hồ không rõ, sổm đã bị mồ
hôi che khuất.
Cô có thể lờ mờ phân biệt ra là Trình Hoa đang cười.
Cô nghĩ, nụ cười của Trình Hoa chắc chắn rất tàn nhẫn.
Trình Hoa bắt đẩu nắm lấy chân cô, kéo vể phía hàng rào bảo vệ, xem chừng là muốn vứt cô xuống biển, làm cho thần không biết quỷ không hay.
Cô ta vừa làm việc, vừa nói: “Chỉ cẩn cô chết rồi, vậy thì con đường trở thành mợ ba Cố của tôi sẽ không còn bất kỳ chưóng ngại vật nào nữa!”
Hứa Minh Tâm nghĩ dù sao hôm nay mình cũng sắp chết rồi, trưđc khi chết cũng không thể để cho Trình Hoa dễ chịu.
“Cho dù… cho dù tôi chết rồi, Cố Gia Huy cũng tuyệt đối sẽ không cưổi người
phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô, cô… cô từ bỏ đi.”
Cô yếu ổt nói.
Ý thức của cô cũng bắt đẩu mê man, có khả năng là do mất máu quá nhiều.
Trình Hoa nghe thấy lời này, cô ta tức đến nỗi bất thình lình quay người lại, tay đấm chân đá Hứa Minh Tâm một trận. Cô ta một chân dẫm mạnh lên bụng Hứa Minh Tâm, cô lăn liền mấy vòng, đụng vào hàng rào bảo vệ mổi dừng lại.
Đau…
Cô cảm thấy cổ họng tanh ngọt, há miệng ra định rên rỉ đau đổn, không ngờ một luồng máu tươi nóng hổi tràn ra.
Là… dạ dày xuất huyết sao?
Hứa Minh Tâm đã không thể phân biệt được nữa rồi.
Trình Hoa thấy cô đã lăn đến hàng rào bảo vệ rồi, mình cũng không cẩn động tay vào thêm nữa, giảm được không ít phiền toái.
Trình Hoa khiêng cô lên, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Nhưng lại không ngờ… Hứa Minh Tâm đã bám được vào hàng rào bảo vệ, treo ở du thuyền bên cạnh.
Người sắp chết giãy dụa ư? Thật thú vị.
Trình Hoa hào hứng lắm, cô ta cũng không vội đẩy cô xuống.
Cô ta muốn xem xem cô có thể chống đõ được đến khi nào.
Mà đúng lúc này, Cố Yên đã tìm khắp đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hứa Minh Tâm, cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.