Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 277
Sống lưng Cố Gia Huy căng thẳng, đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích.
Nưổc trên người còn rơi tí tách tích tách.
Cố Yên và Lệ Nghiêm cũng đã chạy tói.
Cố Yên thấy anh như vậy, trái tim cũng nhíu chặt.
“Anh… xin lỗi, đều là em không tốt, em đã tháo tai nghe ra. Nếu lúc đó em không tháo tai nghe ra, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh, em…”
Cố Yên nóng lòng như lửa đốt, cô ấy cũng hơi nói năng lộn xộn.
Ngược lại, Lệ Nghiêm thì bình tĩnh, anh ta kéo vai cô ấy, đưa cô ấy ra sau lưng.
“Chuyện này không thể trách em hoàn toàn, ai cũng có lúc lơ là sơ ý, chỉ có thể chò kết quả thôi.”
Lệ Nghiêm tiến lên trưổc, vỗ vai Cố Gia Huy rồi nhìn anh một cái thật sâu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lời nói có vẻ quá yếu ổt.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Biển…
Lại là ở trên biển xảy ra chuyện.
Đồi này anh không tin thần phật, nhưng giờ phút này, anh lại bằng lòng hiến dâng ra toàn bộ tín ngưỡng của mình.
Chỉ cẩu Hứa Minh Tâm có thể bình an sống sót, cho dù là dùng tính mạng của anh để bù vào, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Thồi gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt đã là rạng sáng.
Lệ Nghiêm rất bình tĩnh, anh ta đã phong tỏa tin tức, chưa để cho quá nhiếu người thăm.
Người tổi càng nhiều, cũng chẳng giải
quyết được vấn để, huống hồ bệnh viện cần yên tĩnh.
Cuối cùng, anh bảo Cố Yên đi về.
“Nhưng mà… em muốn ở lại đây cùng anh ba ĩ”
“Em ở lại cùng cậu ấy cũng vô dụng, yên tâm có anh ở đây, anh sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu.”
“Lệ Nghiêm, khi anh hai ra đi, em không thể chạy vể, ở bên cạnh anh bam em đã rất hối hận rồi. Em biết anh ba kiên cường, chắc chắn có thể chịu đựng được. Nhưng… em vẫn muốn ở đây, cho dù chù là nhìn anh ấy thôi cũng được.”
“Trong lòng anh ấy là đau khổ, nhưng lại một câu cũng không nói, nhưng em có thể cảm nhận được, em không muốn đi…”
Vậy được, em đi chuẩn bị chút quần áo
sạch đi, cậu ta ưổt nhẹp thế này đứng ở đây, cũng không phải cách.”
Lệ Nghiêm biết là không khuyên được Cố Yên đi về, anh ta đành phải tìm việc chút cho cô ấy, để cô ấy không quá tự trách.
Tròi có bão táp bất ngồ, không ai muốn xảy ra chuyện như thế này.
Không lâu sau, quẩn áo đã được cẩm tổi, Lệ Nghiêm thản nhiên nói: “Cố Gia Huy, cậu là để tôi tiêm thuốc mê cho cậu, thay quần áo cho cậu, hay là cậu tự chủ động hả?”
Cố Gia Huy cứ như chưa nghe thấy vậy, anh vẫn không nhúc nhích.
“Nếu Hứa Minh Tâm bình an vô sự, cậu định đi chăm sóc cô ấy vổi cái bộ dạng này à?”
Anh ta vừa nói ra lời này, cuối cùng Cố Gia Huy đã có một chút phản ứng, anh cầm lấy quần áo rồi tìm một phòng bệnh không có người mặc vào, sau đó lại ổn định canh giữ ở trưóc cửa.”
Anh chỉ muốn yên ổn chò cô trở lại.
Sáng sổm, mặt trời dần lên, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt.
Bác sĩ đi ra ngoài, mồ hôi đẩm đìa, Cố Gia Huy lập tức tiến lên, nắm chặt tay bác sĩ.
Sức lực lớn, nhưng muốn kéo rách tay bác sĩ vậy.
“Cô ấy sao rồi?”