Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 280
Cơ thể gầy yếu của Hứa Minh Tâm bắn lên rồi rơi xuống, bắn lên rổi rơi xuống, lặp đi lặp lại như thế.
Cơ thể cô giống như một con thuyền lá cô độc, trôi giạt trong biển rộng và
không tìm được đường về nhà.
Trên trán Lệ Nghiêm đã đổ một tầng mổ hôi dày đặc, chỉ có thể liên tục cầu nguyện trong lòng.
Hứa Minh Tâm không được xảy ra chuyện, nếu không Cố Gia Huy sẽ đánh mất lý trí thật sự, chuyện gì cũng làm ra hết.
Có thể cứu vđt anh không, cũng chỉ có thể xem Hứa Minh Tâm thôi.
Có lẽ Hứa Minh Tâm đã nghe thấy lời cẩu nguyện của anh ta, số liệu trên máy điện tâm đồ bắt đồ chạy bình thường.
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nói chung lần này đã cấp cứu thành công rổi.
Bọn họ vẫn phải đợi hai mươi tư giờ gian nan và lo lắng nừa.
Sau khi Lệ Nghiêm đi ra, anh ta nói: “Gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn.”
Cố Gia Huy vội vàng nói một tiếng, liền cấp tốc đi vào.
Hứa Minh Tâm kéo bệnh biến chứng, cô bắt đẩu sốt cao không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liên tục toát mồ hôi.
Cô đã sốt đến nỗi mơ mơ màng màng rồi.
Hình như cô đã rơi vào một cái động không đáy, là vực sâu, không thấy mặt trời.
Cô không thể cầu cứu, phảng phất như cô đằ nhìn thấy đẩu trâu mặt ngựa.
Cô đã chết rổi sao? Cho nên cô đã đến âm tào địa phủ rồi à?
ông anh đầu trâu mặt ngựa đi đến trưổc mặt cô rồi nói: “Hứa Minh Tâm, dương thọ cô đã tận, đi cùng chúng tôi đi.”
“Đợi đã, tôi là một người tốt mà, kiếp này chưa từng làm bất kỳ chuyện gì xấu, hơn nữa còn thường xuyên làm việc tốt, dắt bà cụ qua đường các kiều…”
“Bà cụ cô cũng dám dắt à?”
“Đây không phải trọng điểm có được không hả, chẳng phải tôi nên lên thiên đường sao? Vì sao tôi lại đi địa phủ?”
“Cái cô nói có cùng một nghiệp vụ vổi nhà chúng tôi không? Thiên đường, cái đó là của phương tây, được không hả?” Đẩu trâu mặt ngựa rất là khinh bỉ nói.
“Cũng đúng.”
“Cô còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được? Cô có thể nói ra, dù sao thì
có nói cũng vô dụng.
Tâm nguyện…
Cô có tâm nguyện gì nhỉ?
Điều duy nhất mà cô không bỏ xuống được chính là Cố Gia Huy, nếu cô mà chết đi, thì anh phải làm sao đây?
Hứa Minh Tâm tưởng mình nhìn thấy đẩu trâu mặt ngựa, thì chắc chắn sẽ sợ đến mức hai chân mểm nhũn, khóc sưổt mưổt.
Nhưng mà cô không ngờ, mình lại bình tĩnh như thế.
Nếu như là người khác, thì còn sẽ nhìn lại cuộc đời mình, nhưng mà cô cẩn thận nghĩ nghĩ, mình đã sống mười tám năm, hình như cũng không có chuyện gì xúc động lòng ngưòi.
Chuyện hạnh phúc nhất đời này của cô
là đã gặp được một người bạn tốt là Bạch Thư Hân, tiếp đó là gặp được người đàn ông tốt nhất tên Cố Gia Huy.
Nếu như mình ra đi, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ tìm một người tốt hơn bầu bạn cả đời nhỉ?