Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 281
Cô đánh bạo thỉnh cẩu, cô có thể xem dáng vẻ sau này của Cố Gia Huy không, anh sẽ tìm người như nào làm bạn trong những năm tháng còn lại.
Kết quả đẩu trâu mặt ngựa nói, Cố Gia Huy thiên sát cô tinh, đã được định trưóc là cô độc đến già.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì sốt ruột: “Anh ấy ưu tú như vậy, sao lại cô độc đến già cơ chứ? Nhất định là các anh đã tính sai rồi!”
“Sao mà chúng tôi tính sai được, cô chính là đoạn tình duyên cuối cùng của anh ta, đi nhanh lên.”
Đẩu trâu mặt ngựa thúc giục.
“Đi cái rắm ý, tôi đi rồi thì cậu ba cố mất vỢ à! Tôi không thể đi!”
Hứa Minh Tâm bắt đẩu vùng vẫy.
“Không phải vừa nãy cô đã nghĩ thông rồi sao? Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến cô nữa đâu.”
“Anh bảo không liên quan thì không liên quan chắc, đó là bạn trai của tôi đó được không hả! Cút sang một bên, tôi phải trở về.”
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình lấy lòng dũng cảm và sức lực ở đâu mà cô đằ xông thẳng đến trưđc mặt bọn họ, rồi cho mỗi người một quyền.
Hai người không chịu nổi một kích, rơi xuống đất lăn lộn.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng bỏ chạy.
Cô phải trở về.
Cô không thể để Cố Gia Huy cô độc đến già, một người sống hết những năm tháng dài như thế, chắc chắn sẽ rất tịch mịch.
Nếu như anh tìm một ngưồi tốt hơn, thì chắc chắn cô đã cam tâm tình nguyện ra đi.
Anh nhất định phải sống thật tốt, mới có thể làm cô yên tâm.
Cô liều mạng chạy, nhưng lại lọt vào một tuần hoằn chết.
Không chạy ra được…
Cô rất SỢ hãi, cũng thực bất lực.
Đột nhiên cô không muốn chết nữa, cô muốn sống thật vui vổi Cố Gia Huy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ sau khi xảy ra sự việc, Cố Gia Huy cứ một mực ở trông coi ở bệnh viện, không ăn không uống.
Người khác khuyên cũng không có tác dụng, anh khăng khăng đòi đợi Hứa Minh Tâm tỉnh lại.
Hai mươi tư giờ dần tới gần, nhưng Hứa Minh Tâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lẽ nào ông trời cứ tàn nhẫn như thế, cứ phải mang những người mà anh quan tâm và yêu thướng đi hết sao?
Anh hai đã ra đi, chẳng nhẽ Hứa Minh Tâm cũng phải đi sao?
Thế vì sao anh vẫn còn sống.
“Em… muốn rời bỏ tôi thật sao?”
Cố Gia Huy yếu ổt nói, thanh âm trầm thấp bi thương.
Toàn bộ phòng bệnh, đều tràn ngập hơi thở tuyệt vọng.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào cô gái trên giưồng, ánh mắt chưa từng rời đi nửa khắc.
Khuôn mặt này có nhìn thế nào cũng không đủ, chạm khắc sức sống, không thể hút ra.
“Hứa Minh Tâm, cả đời này Cố Gia Huy tôi chỉ có một người vỢ, không phải em tôi không cưổi.” Anh nói rõ ràng, chữ chữ âm vang.
“Em sợ tối, một mình đi trưổc nửa đường chắc chắn sẽ bị chính mình dọa cho chết khiếp. Nếu em sợ, thì em hãy đợi tôi, cho dù tôi có hủy đi J.C, tôi cũng sẽ dùng hết toàn lực bắt những người đó trả giá đắt. Tôi chỉ cần báo thù cho anh hai xong, tôi sẽ xuống tìm em.”
“Em phải đi chậm lại một chút, đừng đi nhanh quá, tôi sỢ tôi cách em xa quá.”
“Kiếp sau, em vẫn phải là phụ nữ, tiếp tục làm người phụ nữ ngốc của em, tôi vẫn tới tìm em. Nhưng tôi bảo đảm, tôi sẽ không để em vướng vào trong môi trường phức tạp như thế này, em muốn cuộc sống bình bình đạm đạm, tôi sẽ cho em cuộc sống bình bình đạm đạm.”
“Xin lỗi, đều là tôi không tốt. Kiếp sau, để tôi trả nổ nhé.”
Cuối cùng… hai mươi tư giờ đã đến.