Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 284
“Liệu món quà này có dày quá không? Ngôn Dương vốn chính là kỳ tài kinh thương, nếu như những khoản lợi nhuận kia của nhà họ Trình đều để cho nhà họ Ngôn độc chiếm, nhà họ Ngôn phát triển rất nhanh chóng, không bao lâu liền có thể đối kháng vói nhà họ Cố và J.C rồi nhỉ?”
Cố Yên nói ra lo ngại của mình. “Đầu óc của Ngôn Dương đúng là làm cho người ta kính phục, anh không thể không phục, nhưng mà có Thẩm Tuệ ở đây, thì cũng đã định trưổc là sau này nhà họ Ngôn không tung ra nổi sóng gió đâu. Anh sẽ khống chế trong tay mình, sẽ không để xảy ra bất kỳ sao lẩm nào. Nhà họ Ngôn phất lên, quan hệ tốt vổi J.C, có cô con gái nuôi là Hứa Minh Tâm làm trung gian, cũng có thể làm cho Cố Trác Đông
để phòng hơn. Trước tiên, em cho Khương Tuấn xử lý, bất kể có hao tổn bao nhiêu, cũng phải hoàn thành. Anh không có được, Cố Trác Đông cũng đừng hòng có được!”
Cố Gia Huy đã tỉnh táo lại, anh bình tĩnh hạ lệnh.
Cố Yên thấy Cố Gia Huy như thế, dáng vẻ anh bình tĩnh cơ trí, dường như tất cả đều nắm trong tay, quyết định thắng bại sau cùng.
Đây mới là anh ba của cô ấy. Cô ấy nhìn lưổt qua Hứa Minh Tâm đang nằm trên giưòng bệnh, cô có thể khiến cho cố Gia Huy hoàn toàn mất đi lý trí, cũng có thể khiến anh tỉnh táo trong nháy mắt, sức mạnh của tình yêu sẽ làm cho con người mù quáng, cũng sẽ làm cho con người vô cùng mạnh mẽ.
Cô ấy cũng không biết như thế là tốt hay không tốt, cô ấy chỉ mong bọn họ đều có thể tốt đẹp.
Cố Yên đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấy gặp Lệ Nghiêm.
“Em phải đến tập đoàn một chuyến, có một số lồi em sd nói qua điện thoại thì không rõ, em phải đi tìm Khương Tuấn.”
“Anh đưa em đi.”
“Lúc đầu bảo là tuần này đi nhà anh, nhưng mà lại xảy ra chuyện thế này, em lại không rời khỏi bệnh viện được, em sợ…”
Cố Yên khó xử nói.
Anh biết chắc chắn em sẽ nói như này,
cho nên anh đã giải thích vổi chú anh rồi. Chú nói, không cẩn gặp em chú ấy cũng đã rất hài lòng với cô cháu dâu này rồi, chú ấy bảo anh tổi nhà họ Cố thăm hỏi bố em trưổc, sau đó lại dẫn em về nhà. Đợi chuyện này giải quyết xong, em đưa anh đi gặp bố em nhé.”
“Có khả năng là bố em hơi hung dữ…”
“Anh nghe nói nuôi con gái giống như tưới hoa, cẩn thận che chở, từng chút một, che chở đến khi nở hoa, thì lại bị con rể bê đi cả chậu. Cho nên, bố em hung dữ với anh một chút cũng đúng.”
Cố Yên nghe vậy thì không nhịn được bật cười, từ lúc sự việc phát sinh đến bây giờ, tâm trạng của cô ấy vẫn rất nặng nể, mãi đến vừa rồi chắc chắn Hứa Minh Tâm không sao, cô ấy mổi chuyển biến tốt hơn chút.
Cô ấy biết Lệ Nghiêm chọc mình cười nên mổi nói như vậy.
“Rõ ràng là bông hoa xinh đẹp em đây cam tâm tình nguyện chạy theo anh.” Cố Yên khoác lên cánh tay của Lệ Nghiêm, rồi mỉm cười nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến thang máy.
Vừa đi đến cửa thang máy, thang máy đã mở ra.
Bạch Thư Hân đang xách giỏ hoa quả và hoa tươi, nhìn thấy hai người đối diện.
Khóe môi Lệ Nghiêm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, còn cố Yên thì như chim nhỏ néo vào người dựa vào ngực anh ta, khoác lên cánh tay anh ta.
Cảnh này, có hơi chói mắt, trái tim giống như bị kim đâm một chút, ngay cả miệng vết thương cũng chưa lưu lại, chỉ còn lại đau đớn, xuyên tim.
Thư Hân.”
Lệ Nghiêm gọi.
Bạch Thư Hân hồi thần, bàn tay nhỏ nắm chặt, đi ra khỏi thang máy.
“Em đến thăm Minh Tâm.”
Cô ấy trốn tránh ánh mắt, không muốn nhìn hình ảnh này.