Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 287
Bạch Thư Hân biết là mình không khuyên can được, nhưng nhìn thấy Hứa Minh Tâm thế này, cô ấy cũng chỉ có thể lặng lẽ đau lòng. “Thực ra… cậu ấy ngốc cũng rất tốt. vết sẹo lành rồi liền quên đau luôn, chuyện đã trôi qua thì trôi qua luôn, cũng không có nhổ nhiều như vậy nữa.
Hôm nay mạng sống gặp nguy hiểm, ngày hôm sau sinh khí dồi dào, chẳng mấy chốc đã có thể quên béng luôn chuyện của ngày hôm qua rồi. Vô tâm vô phế có phúc của vô tâm vô phế, thất
khiếu linh lung có
cái tốt của thất khiếu linh lung.” “Tôi luôn cảm thấy cậu ấy ngốc, trưổc đây cậu ấy phạm sai lẩm tôi đểu chịu trách nhiệm. Bây giò tôi giao cậu ấy cho anh, sau này cậu ấy phạm lỗi, anh phải gánh vác. Cậu ấy sợ đau sỢ tối sợ ma sợ đói, sỢ một mình cô độc. Thỉnh thoảng cậu ấy thích khóc nhè, có lúc cũng tỏ ra cáu kỉnh, nhưng rất dễ dỗ, anh cho viên kẹo là cậu cười luôn.
Cố Gia Huy, tôi giao Hứa Minh Tâm cho anh, anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy. Được không? Coi như tôi xin anh vậy, tôi biết anh chưổng mắt thân phận như tôi, vậy tôi sẽ lấy thân phận em gái của Lệ Nghiêm, xin anh… được không?”
Cô ấy rơi lệ nói, bởi vì trong lòng chua xót.
Một người không khéo đưa đẩy không lõi đời, lại đi đâm đầu vào chảo nhuộm,
còn dại dột không chịu đi ra.
Cô ấy không ngăn được, đành phải xin nhờ Cố Gia Huy đối tốt vổi cô.
Hy vọng ngày sau.
Tránh cô lạnh, tránh cô sd, tránh cô lang thang đẩu đưồng xó chợ.
Cố Gia Huy nghe vậy, lúc này mổi quay lại nhìn về phía Bạch Thư Hân.
Anh đứng dậy, trịnh trọng nói: “Tôi, Cố Gia Huy đã nhđ rồi, không cẩn cô cẩu tôi, tôi cũng sẽ thật lòng thật dạ đối tốt với cô ấy.”
“Vậy thì được, tôi không ở lại đây nữa, tôi còn phải đi làm, đdi cậu ấy tỉnh lại, tôi lại đến thăm cậu ấy.”
Bạch Thư Hân cũng sợ ở đây ngày nào cô ấy cũng nhìn thấy Lệ Nghiêm và Cố Yên dây dưa, cô ấy sợ mình chưa kịp
chiếu cố tốt Hứa Minh Tâm, bản thân mình đã không chống đõ được rồi.
Cố Gia Huy cũng không cố giữ cô ấy ở lại nữa, anh chỉ trịnh trọng nói lời cảm ơn thôi.
Cảm ơn cô ấy luôn chăm sóc tốt cho Hứa Minh Tâm.
Cảm ơn vì bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng đều trông coi bên cạnh cô ngốc này
Cảm ơn cô ấy đã sẵn lòng giao Hứa Minh Tâm cho mình.
Sau khi Bạch Thư Hân đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Gia Huy giúp cô đắp chăn, anh dịu dàng nói: “Nhóc à, khi nào thì em tỉnh lại?”
Tôi đã nói cho em biết chưa nhỉ, thực
“Tôi đã nói cho em biết chưa nhỉ, thực ra… tôi cũng có điều mà tôi sợ. Từ sau khi gặp em, tôi liền sợ có một ngày em sẽ rời xa tôi. Vừa nghĩ đến chuyện sinh ly đều đau khổ như vậy, tôi không dám nghĩ đến tử biệt. Nhưng mà, trước đó suýt thì tôi tưởng chúng ta phải như thế đó.”
“Tôi vẫn cho rằng, tôi chịu đau rất giỏi, khi xưa mất nửa mạng tôi cũng chịu đựng được, nhưng bây giờ… sao tòi lại yếu đi rồi, không chịu được đau nữa rồi này?”
Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lẽn một nụ cười chua sót, thanh ầm trầm thấp khàn khàn, mang theo bi thương nồng đậm.
Tiếng nói không lớn, nhưng lại chảy xuôi ở trong phòng bệnh, kéo dài không thôi.
Là anh yếu rồi, hay là Hứa Minh Tâm ở trong lòng quá mạnh?
Hứa Minh Tâm nằm trên giường hôn mê suốt bốn ngày trời, mới dần tỉnh lại.
Vừa đói vừa khát, cổ họng đều sắp bốc hỏa rồi.
Cô mớ mắt ra không phân biệt rõ đông tây nam bắc, đầu đau cực kỳ, cô chỉ biết một đám người đang vây quanh mình, líu ríu nói gì đó, tóm lại là một câu cô cũng không nghe hiểu.
Cô đã làm các hạng mục kiểm tra, cuối cùng người trong phòng bệnh cũng ít đi rồi.