Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 288
Hứa Minh Tâm đã nhìn rõ người bên cạnh.
Là Cố Gia Huy…
Là Cố Gia Huy mà cô tâm tâm niệm niệm…
Cô vươn bàn tay nhỏ qua, nắm lấy bàn tay to của anh, ấm ám giống hệt trước đây.
Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Tỏi đang nằm mơ… hay đây là thật vậy?”
“Thật, đều là thật hết, em tỉnh lại là thật, tôi cũng là thật!”
“Vậy tôi đói đến bây giờ cũng là thật rồi… Tôi có thế ăn chút gì đỏ không? Cho tỏi ít nước cũng được…”
Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã nói ra lời trong lòng.
Cô hôn mê đến bây giờ toàn là dựa vào từng giọt dinh dưỡng, hôn mê mãi thì không cảm thấy gì, nhưng một khi tỉnh lại, thì có hơi không chống đỡ nổi nữa.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, cuối cùng được thở phào.
Hứa Minh Tâm của anh rốt cuộc đã trở lại rồi.
Cô vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn đồ ăn nước, vì vậy Cố Gia Huy đã chuẩn bị cháo.
Hứa Minh Tâm nghe thấy mùi cháo thịt, nhất thời bụng đói kêu vang.
Cái bụng của cô cũng rất thích hợp mà phát ra tiếng ục ục.
Cố Gia Huy cũng không biết là nên tức hay nên cười.
Hứa Minh Tâm vội vàng vươn tay ra, cô muốn nhận bát cháo, nhưng lại bị Cố Gia Huy không hề khách khí vỗ xuống.
“Đau…”
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
“Tôi làm, em đừng động.”
Anh đỡ cô dậy, trên đầu cô vẫn còn quấn một tầng băng gạc.
Cô có thể cảm nhận được đau buốt ở sau gáy, đoán chừng là Trình Hoa muốn học theo tivi, một gậy đánh cho mình ngất đi.
Nếu mà đánh ngất đi thật thì thế cũng tốt, nhưng mà cô ta đánh thành thế này, trọng thương chưa toại.
May mà chưa có tàn tật, bằng không cô phải khóc rồi đấy.
Nghe bác sĩ nói não mình bị chấn động, ảnh hưởng trí lực không nhỉ?
Hứa Minh Tâm đang nghĩ ngợi lung tung, cố Gia Huy đã thân thiết thối cháo cho nguội bớt, rồi đưa đến bên miệng cô.
Cô ngoan ngoãn há miệng.
“Ngon.”
Cô không nhịn được nói.
“Ngon thì em ăn nhiều chút, đợi qua mấy hôm nữa về nhà, tôi chăm sóc em dần.”
Cố Gia Huy dịu dàng nói.
“Tôi còn tướng là lần này tôi chết chắc rồi cơ, tôi đã mơ gặp đầu trâu mặt ngựa rồi đấy, bọn họ muốn đưa tôi đi. Lúc đầu tôi cũng muốn đi theo bọn họ, nhưng mà bọn họ nói cho tôi biết, sau này anh sẽ cô độc đến già, tôi bị dọa lại không dám đi nữa.”
“Tôi liều mạng muốn trớ về, nhưng tôi lại không đi ra được, cuối cùng còn vì ấu đả với quỷ mà suýt bị bắt lại, không cho tôi luân hồi.”
“Sau đó thì sao?” cố Gia Huy lắng nghe giấc mơ kỳ lạ của cô, anh thấy hơi buồn cười, cũng chỉ có cái đâu như Hứa Minh Tâm mới có thê’ mơ thấy những chuyện kỳ quái hiếm lạ này.
“Sau đó… có thê’ là vì tôi đã ăn quá nhiều, bọn họ liền đê’ tôi đi. Đi mãi đi mãi, tôi liền trở về…”
Hứa Minh Tâm nghiêng đầu nói, trong mộng đã không nhớ rõ ràng lắm nữa rồi, không biết có phải bởi vì cái này mới trở về.
Cố Gia Huy nghe vậy, cô’ họng tắc nghẽn.
May mà..
Cô đã trở lại.