Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 292
“Tôi còn tướng em đang lo lắng cái gì cơ, chẳng phái em vẫn còn có tôi sao?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hai mắt lập tức phát sáng.
Sao cố lại quên mất nhỉ, cố Gia Huy là siêu cấp đại thần, để anh phụ đạo giúp mình, thế thì chẳng phải việc học của mình chỉ là chuyện vài phút đồng hồ sao?
Hứa Minh Tâm lập tức nhìn anh với ánh mắt chân chó, cô nói: “Đại thần, anh dạy tôi đi, tục ngữ nói, thầy giỏi có trò giỏi, thầy dạy có thành tích cao như vậy, người học trò là tôi đây chắc chắn cũng sẽ không kém đến đâu đâu!”
“Vậy sao? Tỏi chỉ sợ em làm tôi mất mặt.”
Cố Gia Huy nhíu mày nói.
“Không đâu! Trước kia anh dạy tôi, anh nói gì tôi cũng hiểu hết, chắc chắn tôi sẽ không làm anh mất mặt!”
Hứa Minh Tâm vỗ ngực bảo đảm.
Cố Gia Huy đau lòng quét mắt một cái, ngăn chặn cái tay còn muốn tiếp tục của cô: “Để lại cho tôi một ít.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời nói tràn đầy thảm ý này thì nhoáng cái mặt đã đỏ bừng.
Không đứng đắn!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Thu dọn đồ rồi về nhà, tôi ôn tập cho em.”
“Được nha.”
Hứa Minh Tâm về đến nhà, cô vốn tường là cỏ muốn ăn gì thì ăn uống gì thì uống, nhưng không ngờ cơm dinh dưỡng vô vị trong bệnh viện đã về đến tận nhà.
Mỗi ngày, cô theo Cố Gia Huy học bù, ngày ngày dùng não, thế mà không cho ăn ngon uống ngon.
Nếu không phải hàng ngày đều có canh bồi bổ thi cô sắp hỏng mất thật rồi đấy.
Cố Gia Huy đúng là người thầy tốt, đề mục phức tạp nhưthế đến trong miệng anh liền trớ nên thông tục dễ hiếu.
Cũng trong khoảng thời gian này cô được biết là lúc ở nước ngoài cố Gia Huy là sinh viên tài năng học hai bằng.
Đọc thuộc kinh tế học và luật học, khi đó đã lấy được tư cách học tiến sĩ ở nước ngoài, nhưng lại vì trở về nên đã bỏ lỡ.
Thương nhân được tạm ngưng học tiến sĩ, thật là đáng sợ!
Hứa Minh Tâm vừa làm đề vừa cắn đầu bút, cô nói: “Cố Gia Huy, ở nước ngoài anh xuất sắc như thế, chắc chắn là có rất nhiều cô gái theo đuối anh nhỉ? Thế có cô gái mắt xanh tóc vàng nào không?”
Hứa Minh Tâm vẫn chưa ngẩng đầu, cô chưa thê’ nhìn thấy sự thâm thúy xoẹt qua trong mắt anh.
Cô không nghe thấy anh trả lời, nên không nhịn được ngẩng mặt lên nhìn.
“Sao anh không nói gì?”
“Không nói cho em biết, làm đề đi.”
“Cắt, tôi đoán khẳng định là có. Bốn năm trước, em còn là cái diện mạo này, chắc chắn đã mê đảo không ít người! Thế anh có làm việc gì có lỗi với tôi không?”
“Làm sai rồi, có nên đánh không đây?”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ gõ gõ vào tập vở của cô, anh trừng mắt nhìn Hứa Minh Tâm viết lung tung một trận.
“A?Tỏi phân tâm rồi!’1
Hứa Minh Tâm vội vàng tính lại một lần nữa, cô cũng quên mất vừa nãy mình đã nói cái gì.
Dung lượng não của cô đúng là rất eo hẹp, phân tâm một cái là sẽ làm sai việc, không thể một lúc làm hai việc, chân trong chân ngoài càng không được.
Có khả năng cô là sinh vật đơn tế bào.