Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 302
Bốn chữ ngần ngủi, đanh thép rõ ràng.
Bốn người còn lại đèu sửng sốt, dông loạt nhln vê phía Hứa Minh Tâm.
Nhất là CỐ Gia Huy, anh nhìn cô không chớp mât: “Cháu nối gì?”
“Trên lớp, cháu suy nghĩ không tập trung là vi nghĩ vẽ chú…” Hứa Minh Tâm cảm nhận được vài ánh mât khác thường, cô vội vàng bố sung sửa lại: “Cháu nghĩ vê những bài học ngày thường chú ba dạy cháu…”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại mới thoáng binh tĩnh.
Bọn họ còn tướng là tình yêu vượt qua bôi phận cơ!
Nhưng nhìn thì… giống thật.
Đúng lúc này, viện trưởng đã tlm thước tới.
‘Anh CỔ, gậy anh cân đây.’
‘Thôi thôi, chuyện này cỏ thế tha thứ, có thế tha thứ.”
Cô Gia Huy bất lực khoát tay, nếu cô đã nghĩ về mình, vậy thì đúng là không thế trách cô được.
‘Há?”
Viện trưởng không ngờ Cố Gia Huy lại trớ mật nhanh như vậy.
‘Thế bây giở…”
“Cố mổ đã quấy rầy ba vị, là tôi quản giáo không nghiêm, trở về nhất định tôi sẽ quản giáo nghiêm khác hơn. Sau này vẫn mong có việc gì thì viện trưởng hãy liên lạc với tôi, tôi muốn biết biếu hiện của cô bé ờ trường học.
‘Hiếm có người như tổng giám đốc Cổ, anh coi trọng cô cháu gái này như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.”
‘Cảm ơn, vậy Cố mỗ đưa cô bé vê trước đây.”
Cô Gia Huy nắm tay Hứa Minh Tâm, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Anh đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhó mới theo kịp.
Có vé Cố Gia Huy tức lâm, nhưng mà cô lại không dám dồ anh, cô sợ bị vạ lây.
Rất nhanh, hai người đã lẽn xe, Khương Tuấn mím cười nói: ‘ỏng chú, tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
‘Nhà hàng?”
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên.
‘Đúng vậy buối tối ông chú muốn ãn tối với cô, đ‘õ ân ớ nhà hàng đó ngon lầm, chác chân cô Hứa sẽ thích.*
Thật sao? Vậy thì tốt quá, tôi lại có lộc ãn rồi…”
Hứa Minh Tâm còn chưa cao hứng xong, thì liền nghe thấy giọng nói âm u của Cố Gia Huy.
‘Không đi nữa.”
‘Gì ạ?’ Khương Tuấn hơi kinh ngạc, lúc này anh ấy mới chú ý đến sầc mặt rất là khó coi của Cố Gia Huy, hoàn toàn không có vui vẻ như lúc trước khi xuống xe.
Ông chủ sao thê nhỉ.
‘Lái xe.*
Cô Gia Huy lạnh lùng nói, Khương Tuấn liếc qua Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tảm cúi ốâu, dáng vẻ kinh hãi, thê là anh ây hiếu ra ngay.
Chắc chán là cô Hứa lại làm ông chủ tức giận rồi.
Khương Tuấn ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng ngoan ngoãn lái xe.
Trên đường đi không ai nói năng gì, chảng mấy chốc đã về đến biệt thự, anh kéo cô xuống xe.
Đột nhiên anh dừng lại, Hứa Minh Tâm lại chưa có kịp phanh lại.
Phanh một cái đụng vào tấm lưng cứng rần của anh, cô đau đến nhe răng trợn mát.
Đau quá…
Cô Gia Huy chậm rl rl quay người lại, anh nói: “Hứa Minh Tâm, tôi đã suy nghĩ cẩ đoạn đường rôi, có phải phương pháp giáo dục của tôi sai rồi không.” “Ách…” Hứa Minh Tâm đảo mât, nghĩ nghĩ: ‘Thực ra, lúc anh dạy tôi, tôi đều hiểu hết. Nhưng mà lúc thi, ký ức tuôn ra trong đầu tôi không phải… không phải những bài tập đó, mà là gương mặt của anh… sau dó… sau đó mạch suy nghĩ liẽn bát dầu đi chơi xa, cuối cùng thi ra
nát bét rồi.”
Hứa Minh Tâm nghiêm túc nói ra sự tình thi cử.
Cô Gia Huy nghe vậy thì dớ khóc dớ cười, anh sâp bị cô nhóc này tức chết rồi.
Đây có tính là lý do thi không tốt không?
‘Cho nên… anh cũng không thế trách tôi hoàn toàn, đúng không? Tôi thi không tốt, anh cũng có nguyên nhân…”
Hứa Minh Tâm nhỏ giọng thì thầm.
*T6i vất vất vả vả ôn tập cho em, không được một tí công gì, giờ còn bị em trả đũa hả?”
Cố Gia Huy đau dầu nói.