Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 303
‘Anh cũng đừng nói tôi vô lương tâm như thế, tôi… tôi chì đang tìm càn nguyên của vấn đẽ thôi, tôi… lần sau tôi sửa, cháng phải vẳn còn thi lại sao, tôi bảo đảm tôi sẽ không thi trượt nữa.’
‘Hứa Minh Tâm, xem ra ngày thường tôi đã quá buông thả em rồi, sau này tôi phải nghiêm khác hơn với em.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một chút.
Lời này là có ý gi?
Nghiêm khâc hơn, phương pháp nghiêm khâc hơn như nào vậy?
Hứa Minh Tâm chưa hiếu. Sau khi Cố Gia Huy đi vào nhà, anh đi thẳng lên lầu rồi vào thư phòng.
Hứa Minh Tâm thấp tha thấp thỏm, chú An thấy thế thì liền hồi: “Cô Hứa sao vậy, có phái cô đã làm ông chủ tức giận ròi đúng không?” “Tôi thi trượt rồi… làm anh ấy mất mặt rồi, tôi cũng không muốn mà…’ Hứa Minh Tâm giống như đứa trẻ phạm lồi, cô nói với vẻ đáng thương.
Chú An nghe vậy thì nờ nụ cười hiền từ: “Lát nữa là ông chủ hết giận luôn ý mà, ông chủ không nỡ giận cô một thời gian dài như thế đâu.”
‘Suy cho cùng là cháu đã làm không tốt, cháu phải bù đáp lại thế nào đây?’
‘Sáp đến giờ chuấn bj cơm tối rồi, cô Hứa có muốn hò trợ không?’
‘Muốn muốn muốn!”
Hứa Minh Tâm gật dâu lia lịa, cô chạy nhanh đến phòng bếp.
Nhung mà cô chỉ biết nấu một số món bình thường, còn những món dây đủ sác hương vị như ảnh chụp thì chỉ tham khảo thôi, bản thân cỏ lòng nhưng vô lực.
Khi mà cô đang lủng túng, di phòng bếp mỉm cười: ‘Cô Hứa, cô chí cần để ông chủ nhìn thấy tấm lòng của cô là được, tôi tin là cho dù cô nấu cái gì, ông chủ đều sẽ thích.”
‘Nói cũng đúng, quan trọng là tẩm lòng mà!’
Hứa Minh Tâm gật dâu, cô ở trong phòng bếp bận rộn một trận, chẳng mấy chỏc đã được ăn cơm tối rồi.
Cô Gia Huy đi xuống, anh thấy Hứa Minh Tâm đang ân cân bê thức ăn.
‘Cậu ba Có, anh xuống rồi à, mau đi rửa tay rồi án cơm, nếm thử những món này đi, ngon lắm đấy!”
Cô Gia Huy nhìn dáng vẻ đang bận rộn của cô, trông cô như con bươm bướm vồ cánh tung táng, hai mẳt sáng lấp lánh, cứ như là ngôi sao trẽn thiên cung vậy.
Vợ còn nhó, vẵn chi là một đứa trẻ, sao anh có thế hà khắc với một đứa trẻ cơ chứ?
Huống hò, thái độ nhận sai của cô còn thành khấn như này, cô còn biết nấu cơm dỗ anh vui, điêu này đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Có Gia Huy rứa tay xong thì ngồi xuống, Hứa Minh Tảm thấy anh đã ãn thứ một miếng, cô hói: ‘Thế nào? Ản ngon không?”
‘Mùi vị đúng là rất ngon, không ngờ tay nghề cúa em tốt như vậy à?”
‘Món ãn ngon như vậy, chắc chân không phải tôi nấu đâu, là dì nấu đấy.”
‘Thế món nào lè món em nấu?”
Cố Gia Huy quét mát nhìn bàn ăn một vòng, anh muốn chọn cái đĩa đồ ãn xấu nhất, nhưng lại không có.
Tôi… kỹ thuật nấu nướng của tôi không tốt lám, tôi cũng sợ làm ra món bóng đêm nào đó, đế anh ãn vào rồi hỏng bụng mất, nên là… tôi không có xuống bếp phá họa phòng bếp nữa’
‘Đây chính là thái độ nhận lỗi của em hả?’
Cố Gia Huy tức gàn chết, anh còn tướng Hứa Minh Tâm vất vá nấu cơm cho anh ãn cơ.
Kết quá, trẽn bàn này cháng có một món nào là cô nấu hết!
Thái độ nhận lỗi của tôi tốt lâm, anh xem những hoa quả này đều là tôi rửa đó! Cà chua hình con thỏ cũng lè tôi vất vất vả vá điêu khâc đó! Hơn nữa anh xem, trên bề mặt của mỗi một loại quá tôi đều khắc ba chữ ‘tôi xin lòi”, tôi rất khổ cực khâc đó, còn suýt cât vào tay nữa!”
Hứa Minh Tâm xòe ngón tay thon dài của mình ra trước mật anh, năm đầu ngón tay đã đó thật, còn có vết cât vào tay, xem ra không phái là giá vờ.
Cố Gia Huy bất đác đĩ, anh thật sự quá dẻ mềm lòng rồi, anh bị cô nhóc này lừa gạt hai câu thì liền muốn bó qua chuyện này.
‘Anh ãn một cái đi, xem xem cà chua tôi làm có ngon không.”
Cô câm một quả cà chua mà minh đã khắc hình con thỏ lên, sau đó rất là chân chó đưa sang.
Cô chỉ cắt hai miếng… câm vào hai cái tai mà thôi!
Vẻ mặt CỐ Gia Huy tràn đầy bất lực, nhưng anh vần ăn.
‘Có ngon không? Cà chua tôi đã chọn lựa kỹ càng đấy, báo đảm rất ngọt.”
‘Hứa Minh Tâm, tôi đã ó trong thư phòng suy nghĩ lại vẽ bán thản, là tôi đã sai.”
‘Há?”
Cố Gia Huy giận đến nỗi hồ đò rồi à? Sao anh lại nghĩ là anh sai cơ chứ?
Tiêu rồi tiêu ròi, anh sẽ không tức đến nói hỏng não đấy chứ?
‘Cậu ba Cố… anh… anh sáng suốt một chút được không?”
Tôi rất tỉnh táo.’
Đúng lúc này, Khương Tuấn tới, trong tay còn căm một cái hộp hình chữ nhật đóng gói đẹp đẽ.
‘Ông chủ, đồ anh cần đây.”
‘ừ, lui xuống đi.’