Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 306
Có Yên thở phào một hơi, cô ất càng nhìn hai anh em Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân, cô ấy càng cám thấy không thích hợp.
Cô ây cũng là phụ nữ, kiểu ánh mât nhìn về phía người đàn ông mình yêu đó, chi có mình hiếu được.
Nhưng mà lúc cô ấy nhìn Bạch Thư Hân, vậy mà cô ấy cũng cảm thấy ánh mát của cô ấy quen thuộc.
Loại ánh mẳt này…
Giống như là lưu luyến khác sâu nhìn người đàn ông mà minh
yêu.
Mặc dù đâ ẩn nhẫn, cũng có lúc đê’ lộ ra.
Cô Yẻn quanh năm ở quân đội, cũng không quá hiểu phụ nữ, cô ấy cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Bây giờ cô ấy đã hỏi Hứa Minh Tâm rồi, nói bỏng nói gió mới thoáng yên tâm.
Quá nhiên là cô ây nghĩ nhiêu rỏi.
Sao có thế chứ?
Anh em ruột thì không có khả nâng đâu!
Ngày hôm sau, Lệ Nghiêm lái xe đến đón cô ấy, cô ây xách một hộp quà nho nhổ, bên trong là lá trà nổi tiếng và quý giá.
‘Sao cỏn mang theo dồ vậy? Em đi tay không, bọn họ cũng vui lâm đó.“
‘Vốn dĩ là em mua nhiêu hơn cơ, nhưng bó em báo lân đau tiên con gái đến nhà đằng trai, mang nhiêu đô quá sẽ làm cho người ta hiếu nhâm em dính vào, cho nên em mang nhẹ một chút. Sau này lại tặng dần, em còn mua quần áo cho Thư Hân đấy, em đoán là cô ấy sẽ thích.’
‘Em vất vả rôi.“
Lệ Nghiêm nâm chát bàn tay nhỏ cúa cô ấy.
‘Không vất vá, chi cân có thế thuận lợi ở cùng anh, thì cái gì cũng tốt hết. Đi thỏi, em hơi căng thẳng ròi đấy*
‘Đừng sợ, anh ớ đảy.‘ Bốn chữ ngân ngúi, làm cho trái tim của Cố Yên thoáng bình tĩnh lại.
Cháng mấy chốc đã đén còng chính của nhà họ Bạch.
Chú của Lệ Nghiêm tên là Bạch Tháng, ông ấy là thượng tướng của quân khu Kinh Đô.
Năm nay hơn năm mươi tuối mà vẳn như hùng sư mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm nồng đậm, đó là do dấn binh hàng năm.
Đi vào trong nhà, người nhà họ Bạch rất nhiệt tình, tiếp đón cô ấy vào trong.
Lúc đầu cô ấy còn lo láng, nhà họ Cố là gia đinh buôn bán, nhà họ Bạch không coi trọng mình, nhưng bây giờ đến thăm, rõ ràng là cô ấy đã lo xa rồi.
Chỉ cần môn dăng hộ đối, bọn họ không có thành kiến gì hết.
Bà Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Yên, sau đó nói: ‘Yên Yên à, cuổi cùng cháu cũng đến rồi. Nghe Lệ Nghiêm bảo, tháng trước cháu định sang đây, nhưng lúc đó chú cháu vừa mới nhận được nhiệm vụ, thế là rời nhà đến tận bây giờ. Trong nhà chỉ có một mình cô, gặp cháu thì thật sự là qua loa quá, cho nên vắn trì hoãn đến tận bây giở.”
‘Không sao ạ, nhiệm vụ của chú quan trọng, dù sao… Lệ Nghiêm cũng không chạy mất được, đến sớm hay đến muộn đều như nhau.”
Cô ấy mỉm cười nhìn sang Lệ Nghiêm, Lệ Nghiêm cũng cười nhạt.
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa.
Bà Bạch nói: “Châc là Thư Hần tới đấy, con bé này lâu lẳm chưa đến rồi.”
‘Cháu đi mở cửa.”
Lệ Nghiêm lên tiếng.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Bạch Thư Hân.
Cô ấy nhìn Thây trong nhà rất náo nhiệt, bới vì có thêm một người ngoài, lòng cô ấy khẽ run lẻn.
‘Các anh đèu đến rồi à? Em tới muộn. Cô, chú, đây là hoa quả.”
‘Ngồi đi ngồi đi, cô đi pha trà cho cháu.”
Bà Bạch tiếp đón nhiệt tình, pha trà xong bà ấy liền đến phòng bếp bận việc rồi.
Một nhóm người ngồi xuống, Bạch Tháng bát đầu hỏi dò Cố Yên một số việc.
‘Nghe Lệ Nghiêm nói, các cháu là quân y ờ cùng một đơn vị đồn trú, hai bên cùng hố trợ nhau và là cộng sự ãn ý nhất.”
‘Vâng, Lệ Nghiêm giỏi hơn cháu, binh thường cháu chỉ hồ trợ anh ấy, xử lý một sô’ vết thương nhỏ thôi ạ.“ “Cháu đừng khiêm tốn, chú biết thằng bẻ Lệ Nghiêm này mà, thằng bé không giỏi đối nhân xử thế lầm, cũng không biết chăm sóc bản thân. Có cháu ở đây, chú cũng yên tâm hơn. Năm nay các cháu chỉ định đính hôn thôi à? Nếu hai người tâm đầu ý hợp, chú cũng hy vọng các cháu có thế nhanh chóng kết hôn. Anh cả và chị dâu chú qua đời sớm, chưa thế nhìn
hai đứa bé này trường thành, chú vẫn luôn thẹn trong lòng. Các cháu kết hôn sớm một chút, chú cũng có thể ăn nói với anh cả một chuyện.’
‘Kết hôn..:
Cố Yên còn chưa kịp nói gl đã bị người khác dành trước một bước.
Cô ấy nhln về phía Bạch Thư Hân đang có vẻ mặt tái nhợt thl không khỏi nghi hoặc.
Tại sao cô ây còn kích động hon cả minh vậy?
‘Anh trai cháu đã hai mươi tám rồi, không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi ’
‘Kết hôn… ý cháu là, nhà họ Bạch và nhà họ Cố đều là gia tộc có máu mặt, quyết định kết hôn gấp gáp như vậy, liệu có… vội quá rồi không?”
‘Nhà họ Bạch ta không có nhiẽu tục lệ như thế, vản phải tuân theo ý của ông Cố nữa. Cháu cứ coi như là chú nóng lòng sốt ruột, nói mê sảng, cháu có thế trớ về thương lượng với bố cháu, rồi qua mấy hôm nữa chú sẽ đến nhà hỏi thăm, cũng coi như là gặp mặt thông gia.”
■Vâng, cháu sẽ chuyến lời với bố cháu, còn về kết hôn… cháu và Lệ Nghiêm bàn bạc thêm đã.” Cô ấy mím cười nói, không biết vì sao mí mât lại cứ nháy liên hòi. Những gì nên nói Bạch Thảng đều đã nói hết ròi, ông ta nhìn sang Bạch Thư Hân, vé mặt trở nên nghiêm nghị: ‘Cháu đi học ở Kinh Đô cũng sâp được bôn năm rồi, cháu cũng chưa sang đây được mấy lân, nếu không phải hàng ngày vẫn có truyên tin vê, biết là cháu vẫn Ổn, chú còn hoài nghi không biết chú cỏ đứa cháu gái là cháu này không nữa. Chuyện của anh cả cháu ấn định thế, sau này chú chỉ còn lo chuyện của cháu nữa thôi, chú đẫ sầp xếp xong người rồi, ngày mai chú đưa cháu đi gặp.”
‘Chú… cháu không cản xem mắt…*
Bạch Thư Hân đau đâu nói, lãn nào Bạch Thắng cũng muôn giới thiệu đổi tượng cho cô, cứ như thế sợ cô không lây được chông vậy.
“Cái này không thế theo cháu được!” Bạch Thâng uy nghiêm nói, quân nhản không thích nhất là người khác cãi lại mệnh lệnh của mình.
Đúng lúc này, Lệ Nghiêm không kìm được nói: “Chú, Thư Hân còn nhỏ, huõng hồ bài vớ cũng chưa có hoàn thành. Cháu nghe nói Thư Hân muôn thi lên nghiên cứu sinh, hiện tại là quá sớm.*
‘Cháu còn muôn thi lẽn nghiên cứu sinh ư? Cái chuyên ngành nát đỏ cúa cháu thì có tác dụng gì? Nếu không phẩi anh cả cháu chắn cho cháu, chú đã sắp xếp cho cháu đi vào trường quân đội nữ rồi.”
‘Chú, đêu là lỗi của cháu.”