Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 311
“Nếu mà em tìm được người đó rồi thì nhất định
phải dẫn đến cho anh xem, anh kiểm định giúp
___ ” em.
“Nếu anh hài lòng thì sao?”
“Nếu mà hài lòng… thì tất nhiên là anh phải chúc phúc cho em, anh sẽ chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho em, tuyệt đối sẽ không để cho nhà chồng em xem thường em.”
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, trái tim tắc nghẽn.
Cô ấy mới không cần anh chuấn bị của hồi môn gì gì đó, cô ấy hy vọng anh có thể từ chối người khác. “Lệ Nghiêm, em không muốn lấy chồng, anh cũng đừng cưới người khác có được không? Chúng ta đã ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tại sao phải tách ra? Lệ Nghiêm… em không thích cố Yên, thật sự rất không thích, anh có thể đổi người khác, nhưng mà chị ta thì không được. Anh không thấy tính cách của bọn anh không hợp sao? Anh đã quen
vắng lặng lạnh nhạt, nhưng cố Yên rõ ràng là người hùng hùng hổ hố..”
“Nhóc ngốc, em cũng là người như thế đó.”
“Em ư? Em có thế giống chị ta sao? Em và anh đã ớ cùng nhau hơn hai mươi năm, chị và anh mới quen nhau mấy năm.”
“Nhưng em là em gái của anh, còn Cố Yên là người vợ mà anh muốn cưới.”
Lệ Nghiêm bình tĩnh nói.
Bạch Thư Hân há miệng thở dối, cô ấy vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe thấy lời này, yết hầu chua sót, một chữ cũng không bật ra được.
Đúng vậy…
Cô ấy chỉ là em gái, còn Cố Yên là người mà anh muốn cưới.
Cho dù cô ấy nói ba hoa thiên địa, thì ớ trong mắt Lệ Nghiêm, cô ấy cũng chỉ là em gái!
Cô ấy cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Cô ấy liều mạng chớp mắt, nước mắt rơi xuống đất, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.
Ngẩng đầu lẽn lần nữa, cô ấy mỉm cười: “Không nói nữa, về nhà thôi.”
“ừ, đi thôi.”
Lệ Nghiêm uống nhiều nên đã hơi say, anh không có chú ý đến, bàn tay đang nắm chặt của cô ấy, bước chân run rấy đi về phía phòng thuê của cô ấy.
Đi khoảng hai mươi phút mới tới nơi, Lệ Nghiêm vốn định đi về luôn, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại.
“Lệ Nghiêm, hôm nay chuyện cúa bọn anh đã quyết định rồi, là chuyện mừng. Có thể… uống với em chén rượu không?”
Cô ấy muốn say một trận, cùng anh ta… mơ mơ màng màng.
Hy vọng, cô tỉnh táo lại cô vẫn là Bạch Thư Hân lý trí, chỉ cần không gặp Lệ Nghiêm, cô ấy sẽ ổn.
Nhưng mà vừa nhìn thấy anh, lý trí của cô ấy liền tan rã.
Cả một ngày cô ấy đều mơ hồ lơ mơ, biết rõ chính mình sẽ chỉ liên lụy anh ta, sẽ không có kết quả gì với anh ta, nhưng mà cô ấy có lòng tham.
Lòng tham muốn càng nhiều.
Cô ấy không nên cản trở hạnh phúc của Lệ Nghiêm.
“Được.”
Lệ Nghiêm không có từ chối.
Bạch Thư Hân cầm chai rượu trong nhà ra, lúc đầu cô ấy chỉ định uống một ít rồi dừng, nhưng rượu rất đậm, có thể tưới diệt sầu bi, cô ấy không kìm được đã uống thêm hai chén.
Lệ Nghiêm cũng không chịu thua, một chén tiếp một chén.
Cuối cùng Lệ Nghiêm đã uống nhiều, ngủ luôn.