Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 507
Anh nói vậy là có ý gì?
Cố Gia Huy đứng dậy, sau đỏ anh lại rót cho cỏ một cốc nước chanh.
Trở về anh không khách khí cốc lên cái đầu dưa ngốc của cô. ‘Tiết Hoa có ý nghĩ với tôi, từ khi cô ta vào nhà, tôi đã nhận ra rồi. Tôi vốn định sa thải cô ta, nhưng thấy phương pháp dạy của cô ta quả là có tác dụng với em, tôi đành nhâm một mắt mờ một mát vậy. Tôi tưởng em là phụ nữ, tâm tư nhạy cảm, chắc chắn sẽ phát hiện ra. Khống ngờ cả kỳ nghỉ đỏng đã trôi
qua rồi, em
vẫn vững như Thái Sơn. Tôi tưởng em nâm chầc thắng lợi, giờ xem ra, em là cung phản xạ quá dài, cản bán chưa ý thức được tâm tư của Tiết Hoa dành cho tôi.”
‘Trông tôi có cảm giác an toàn như vậy à, mòi ngày em lại dẫn một người phụ nữ về nhà, em thật không sợ xáy ra việc ngoài ý muốn à?”
Cố Gia Huy cũng tỏ vẻ rất là nhọc lòng, cô nhóc này thật là dốt đặc cán mai về chuyện tình cảm.
Người khác thoáng mờ mịt một điếm, cô thì ngốc đến giườ cũng chưa nhận ra, nếu không phải tình cờ bát gặp Tiết Hoa có ý đồ bất chính, đoán chừng cô vẫn nghĩ đối phương là một cô giáo tốt!
Người phụ nữ ngốc của anh, hàng ngày cung cấp đồ ăn ngon đồ uống ngon, còn muốn tăng lương cho cô ta, còn muốn đế cô ta ngủ lại, thậm chí đi ra ngoài cũng dần cô ta đi cùng.
Anh có thể làm thế nào được, anh chỉ có thể không làm rõ.
Phỏng chừng lúc đó, anh có nói thì cô cũng không tin, trái lại còn trách anh lòng dạ hẹp hòi, cho rằng phụ nữ khắp thế giới đều có ý đồ với anh.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hơi mơ hồ.
‘Nói… nói như vậy, anh biết Tiết Hoa thích anh từ lâu rồi à?”
‘ừ, cho nên tôi toàn đề phòng cô ta, em chưa phát hiện ra là tôi rất ít khi tiếp xúc với cô ta à? Mỗi lần cô ta tới, tôi toàn ở thư phòng, né không gặp.”
‘Hình như… đúng là như thế.”
Hứa Minh Tâm vát hết óc nhớ lại một chút, cô phát hiện đúng là như thế thật.
“Thế… thế lần này, thì nói như thế nào? Vừa nãy hai người còn ôm ôm ấp ấp!”
Hứa Minh Tâm thở phì phì nói.
‘Tôi biết em ở góc, tôi đang chờ em ra trận, nào ngờ em đế tôi chờ lâu như vậy, tôi sẳp bị mùi nước hoa của cô ta xông chết rồi.”
Cố Gia Huy lác đầu nói với vẻ rất là vô tội.
‘Anh biết tôi sẽ ra tay à”
‘Nếu em mà không ra tay, thì về nhà em chết chắc!”
Cố Gia Huy thay đối vẻ mặt ấm áp vừa nãy, ánh mắt trầm xuống, mát phượng thâm thúy hơn vài phần, anh lạnh giọng nói.
‘Tôi biết em thiếu mât nhìn, nhưng đến thời khắc mấu chốt rồi, em còn không ra tay nữa thì không phải là em thiếu mat nhìn, mà là trong lòng em không có tôi. Em nói xem, em đáng chết không?”
Cổ Gia Huy âm trầm nói, từ chữ gõ vào lòng người.
Đúng vậy…
Sao cô có thể không ra tay cơ chứ?
Anh là người đàn ông mà cô đã nhận định cả đời, cho dù phải chia tay, thì cũng phải giải quyết con tiếu tam đó trước đã, rồi nói chuyên rõ ràng với anh, mới có thể chia tay.
Trước nay con người cô không thích dây dưa không khoát, cô rất là sảng khoái.
Nếu anh không thích mình, hoặc là vẫn còn tham lam cái tốt của người khác, vậy thì cô sẽ chia tay.
Thì ra… anh đã tính xong hết thảy từ lâu rồi!
’Anh biết tôi nghi ngờ Tiết Hoa từ lúc nào?”
‘Sáng nay, lúc em mở tấm ngăn ở trong xe, còn để tôi xoa ngực cho em, tôi liền đoán được. Tôi từng nói, em rất giống mèo. Em biết con mèo đánh lại kẻ thù như thế nào không?’
‘Như thế nào?”
‘Mèo là loài có tính khu vực, người khác đi vào khu vực của nỏ, nó sẽ chủ động biếu thị chủ quyền, chiếm cứ địa vị cao. Còn tôi, chính là địa vị cao của em, em chỉ cần chiếm giữ tôi là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Làm cả nửa ngày, đây đều là cái bẫy mà Cố Gia Huy bố trí.
Lẽo hồ ly này, sao tâm tư thâm trầm thế, cô bất cẩn cái là lên đường ngay.
“Anh chưa từng rung động với cô ta thật sao, dù sao thì… chỗ này, chổ này cô ta rất có!”
Hứa Minh Tâm ưỡn bộ ngực khô đét, ngụ ý rất rõ ràng.
Dáng người của Tiết Hoa đẹp hơn cô nhiều, cô chịu thua.
“Tôi thích ăn chay.”
Cố Gia Huy ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc cô, ôm cỏ thật chặt.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không kìm được cong môi nở nụ cười đắc ý.
“Tối nay đưa dần anh đi ăn thịt, tôi muốn ăn bánh bao áp chảo, cũng không biết quán đó cỏ mở không nữa.”
Cô nắm chặt lấy bàn tay to của anh, trước đó còn tình cảnh bi thảm, bây giờ… vui khủng khiếp luôn rồi.
Bọn họ lên xe, khi Khương Tuấn nhìn thấy Hứa Minh Tâm, anh ấy rất bất ngờ.
“Cô Hứa tới đáy lúc nào vậy?”