Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 511
Sau này, cô nhất định phòng cháy phòng trộm phòng cô giáo!
cố Gia Huy chuẩn bị bảo Khương Tuấn lại tìm một giáo viên dạy thêm cho cô, lần này chọn một nam.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm từ chối. “Đừng tìm nữa, khuôn mặt anh rõ ràng là nam nữ ăn thông! Tôi không muốn lại tìm cho tôi một tình địch nam nữa đâu, tôi cứ dựa vào bản thân mình thì hơn. Thông tin trên sách Tiết Hoa đã giao cho tôi hết rồi, tôi cũng hiếu rõ rồi, lần này tôi không muốn dựa vào ai hết, tôi chỉ muốn dựa vào chính mình. Tôi không muốn bị người ta cười nhạo xem thường, mặc dù
sở trường cúa tôi không ở đây, cũng không thế để nó biến thành nhược điếm của tôi, đế cho người khác có lý do công kích tôi.”
“Thân là vị hôn thê của anh, giác ngộ và suy nghĩ của tôi vẫn rất cao. Anh có tin tôi có thể chiến thắng những đề toán này không?”
Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy với vẻ đáng thương, bây giờ cô cần gấp dũng khí.
Cố Gia Huy khẽ kéo cô vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói: “Tôi luôn tin tưởng em, là bản thân em không chịu tin chính mình. Tôi thấy cái gì em cũng tốt, biết chưa?”
“Haiz, tôi không nên hỏi anh. Khương Tuấn, anh nghĩtôi có thế đánh hạ được những đề khó này không?”
“Với chỉ số thông minh của cô Hứa…”
Khó á…
Khó như lên trời!
Nhưng anh ấy không dám nói.
Anh ấy cảm nhận được ánh mát sác bén của cố Gia Huy, như mũi nhọn ở sau lưng, khiến cho lá gan của anh ấy run rấy một phen.
Anh ấy run cầm cập một chút, rồi lập tức nói: “Với chỉ số thông minh của cô Hứa thì tuyệt đối không thành vấn đề, tôi tin cô Hứa chác chần có thể làm được, cô Hứa cố lên!”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, sự tự tin bùng nố!
“Tôi cũng cảm thấy là tôi có thể, khống nói nữa, tôi đi tám rồi đi đọc sách đây!”
Hứa Minh Tâm dâng cao ý chí chiến đấu, cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng của cô, anh không kìm được nò nụ cười.
“Ông chủ, cô Hứa đã đi rồi, anh đừng cười nữa.”
“Cậu bảo sao vợ tôi lại đáng yêu thế cơ chứ? Dáng vẻ cô ấy tức giận làm nũng tràn đầy tự tin đều rất xinh đẹp.”
“Ách…”
Nội tâm của Khương Tuấn tan vỡ, anh ấy có thế từ chối ăn cấu lương không?
Từ sau đêm nay, Hứa Minh Tâm như biến thành một người khác.
Cô cũng không còn tham ăn nữa, cũng không xem phim Hàn nữa, buổi tối Bạch Thư Hân mời cô chơi trò chơi, cũng bị cô nghiêm túc từ chối.
Cuộc sống của cô trở nên phong phú, hoặc là ở phòng bếp học các kiểu món ăn khác, hoặc là đi làm bài tập.
Cô cũng không cho cố Gia Huy chọn câu hỏi giúp cô, cô biết mình hợp với tài liệu như thế nào.
Lần này, cô thật sự định thi lấy chứng chỉ kế toán, không hề nói miệng.
Cô bắt đầu đọc sách mổi ngày mỗi đêm, tuy thành tích tiến bộ nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra.
Cố Gla Huy rất không nỡ, cô không cần phải làm chu toàn, chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm chính mình là được rồi.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại từ chối.
Cô ngồi trên bàn làm việc, hai tay ôm lấy cố cố Gia Huy, chân nhỏ dầm lên đùi anh.
“Con người, sao có thể không cố gầng cơ chứ, thế thì có khác gì con cá muối chứ. Trước đây ở nhà họ Hứa, tôi nghĩ cho dù tôi có cố gắng đi chăng nữa thì trước sau gì tôi cũng là cá
muối, không thế trở mình. Hiện giờ tôi nghĩtôi là cá chép, có thế vượt long môn. Sau khi ở bèn anh, tôi cảm thấy bất kỳ việc gì cũng đều có khả năng.” “Vị hôn phu của tôi xấu không thể nói, đường đường là chủ tịch của tập đoàn J.C, hơn nữa còn là anh chàng đẹp trai có một không hai. Tôi vốn là con vịt nhỏ xấu xí, đứa con riêng không được cưng chiều, nhưng bây giờ tôi lắc mình thay đối, trở thành danh viện Kinh Đô, là con gái nuôi của nhà họ Ngôn. Trước đây tôi chỉ biết ăn, nhưng bây giờ tôi lại biết làm, làm cho
mọi người ăn những món tôi làm, tôi rất vui.”
“Tuy vất vả, nhưng mà bất kỳ thành công nào cũng không phải là tự nhiên có được. Bây giờ anh đã đứng ở vị trí cao, anh còn cố gang như này, tôi thân là bạn gái của anh, sao có thế làm anh mất mặt cơ chứ? Đúng không nào?”
Hứa Minh Tâm nói rõ ràng mạch lạc, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Gia Huy dịu dàng nhìn khuôn mặt cô.
Cô nhóc này lại trường thành rồi, khuôn mặt đã xinh càng thêm xinh.
Đôi mắt to tròn lonh lanh nhìn mình, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, rực rỡ tỏa sáng.
Hứa Minh Tâm thấy anh chỉ nhìn mình, không nói gì, cô không khỏi có hơi nghi hoặc.
“Sao vậy? Trông tôi lạ lầm à?”
“Không có.’
Anh khẽ lác đầu, anh bế cô xuống bàn, rồi vững vàng ngồi lẽn đùi mình.
Anh ôm cô, nhiệt khí ở mũi anh phun vào hõm vai cô, ngưa ngứa.
Hứa Minh Tâm rụt cổ, muốn giãy ra, nhưng lại bị anh giữ lại. “Tôi muốn ôm em thật thoải mái.”
“Vì sao?” “Bởi vì rất yêu em, cho nên muốn ôm em. Khi ôm em, tôi cảm thấy trái tim tôi thỏa mãn. Trước kia tôi chỉ muốn trả thù cho anh hai, cuộc sống có rất nhiều thứ tươi đẹp, tôi hoàn toàn không chú ý đến. Trong mát tôi chỉ có thù hận, tôi cảm thấy tôi sống là để báo thù. Nhưng bây
giờ, có em ở bên tôi, tôi thật sự rất thỏa mẽn.”
“Tôi thích em nói chuyện với tôi, sôi nối náo nhiệt. Tôi thích nhìn thấy em cười, rất xinh đẹp. Tôi thích em làm nũng với tôi ầm ĩ với tôi, thích em tức giận với tôi, thích em vui vé, chạy lên chạy xuống. Thích em đi tới đi lui ở phòng bếp, đế cho tôi làm con chuột trắng nhỏ ăn bánh ngọt mới của em…”
“Nghĩ kỹ lại, tôi thích em quá nhiều, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói từ đâu. Có em ở đây, tôi cảm thấy tôi vẫn còn sống, trái tim này vẫn đang ấm áp nhảy lên, không phải là không khí trâm lặng.” “Làm sao đây, Hứa Minh Tâm, tôi thật sự không rời xa em được nữa rồi.”