Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 513
Anh vöi väng be Hira Minh Täm ve giirong, cäi möng da tim bäm möt mieng, chö xaong cut cö dau läm.
Cö Gia Huy tim thuöc mö cho cö, sau dö böi len tren.
“Nhechüt… dau quä…”
Hira Minh Täm dau den nöi chäy cä nuac mät.
“Hay lä toi goi bäc sltoi khäm cho em.”
“■DCrng, mät mät läm.”
“Thôi, gọi bác sĩtới cũng không có dụng cụ, ngày mai tôi đưa em đi bệnh viện chụp X-quang, xem xem có tổn thương đến xương không.”
“Cố Gia Huy, có phải chúng ta có độc không hả, hai lần rồi, lần nào cũng lấy thất bại mà kết thúc!”
“Có thế là ông trời thấy tôi không tuân thủ lời hứa, cho nên cố tình trừng phạt tôi.”
“Nhưng mà… trừng phạt là trừng phạt tôi mà, cũng không phải là anh bị ngã!”
“Ông trời biết là em quyến rũ tôi, tất nhiên là trừng phạt em. Lần trước tôi bị thương, lần này em bị thương, không ngờ lại huề nhau rồi. Từ nay về sau tôi nhất định tâm như nước, cho dù em hóa thành người đẹp rán, tôi cũng sẽ không phá giới. Một tới hai đi, tồi sầp có bóng mờ tâm lý rồi đáy này.
Cố Gia Huy chua sót nói.
Việc tốt thường hay gặp trắc trở, cái này cũng giày vò quá rồi đi.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì cũng hơi ngại ngùng, nếu cô ngoan ngoãn đi vào bồn tám, chác chần sẽ không có nhiều chuyện như này.
“Cái đó… Yên Yên nói cho tôi biết, đàn ông chịu hoảng sợ, sẽ đế lại dị chứng, ví dụ như không cứng…”
Cỏ còn chưa nói xong, cổ Gia Huy đâ vổ một cái thật mạnh lẽn
mông cô.
Cô đau đến khóc ròi.
“Cậu ba Cố, anh có còn là con người không hả, tôi đã thành như thế này rồi, anh còn đánh tôi?”
“Nếu em còn nói linh tinh nữa, em xem tôi đánh có ác không?”
“Tôi… đấy là tôi quan tâm anh có được không hả, đồ chó Lữ Động Tâm, không nhận ra lòng tốt của người ta!”
“Đợi đến sau này, em ở trên giường em lại từ từ nói tiếp với tôi, nếu tôi để cho em xuống giường, tôi theo họ em.”
Cố Gia Huy hung dữ nói.
Bất kỳ một người đàn ông nào bị nghi ngờ là plhương diện ấy có vấn đề, trong lòng đều sẽ khó chịu.
Nhất là Hứa Minh Tâm còn kiểu không sợ chết, liên tục nghi ngờ rất nhiều lần rồi.
Anh không cần thể diện sao?
Không cáu kỉnh sao?
Cô nhóc quả, thật là gan to tày trời!
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lè lưỡi, không kìm được nhỏ giọng lẩm bấm.
“Anh đừng giả bộ sói đuôi to gì gì nữa, ngộ nhỡ sau này mà có tật thật, đoán chừng còn phải phối hợp ăn lưỡi mác đấy…”
“Em nói gì?”
Cố Gia Huy chưa nghe rõ, nhưng anh đoán sẽ không phải là lời hay gì, anh không nhịn được tét nhẹ lên mông cô.
Hứa Minh Tâm lập tức ngậm miệng và vô cùng nhu thuận.
“Không, không nói gì, tôi khen anh đẹp trai ý mà!”
Lúc đầu đã bàn tốt là tâm uyên ương, bị náo loạn một trận như này cũng chưa tắm được nữa.
Nhưng mà, dự tính lúc đầu đã đạt được, Hứa Minh Tâm đau mông, không thế ngồi bồn tâm, chỉ có thế ngồi chồm hốm. Cô cũng không dám chạm vào vết thương, nên đành phải đê’ cố Gia Huy tắm giúp mình.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tới trường, buổi chiều không có tiết, cho nên cô đã ngồi một lúc ở thư viện, sau đó tính đi thăm Cố Gia Huy.
Làm bài tập chán ngắn như này, phải ngám trai đẹp nhiều lèn thì tâm trạng mới có thể vui vẻ.
Cô cũng không quẽn đi mua ít bánh bao áp chảo mang tới, bây giờ CỐ Gia Huy về nhà, anh thường sẽ mang một ít về cho cô.
Cô dì trong nhà cũng đều làm mỗi ngày, nhưng không biết vì sao, ăn không ngon như quán này.
cửa hàng trăm năm, không phải không có đạo lý, chắc chần có bí tịch độc môn của mình.
Cô đi đến cửa hàng bánh bao áp chảo, nhưng không ngờ cửa hàng đóng cửa.
Có một đôi người yêu đi qua, đang nói chuyện.
“Sao lại đóng cửa nữa vậy, hai ngày rồi chưa mở cửa, quán này có làm ăn nữa không vậy?” Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi nghi ngờ, ông chủ không có ở nhà sao?
Hứa Minh Tâm rời đi với vẻ hơi thất vọng, không ngờ đằng sau lại truyền tới tiếng đồ đạc choảng vào nhau.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa ở cửa hàng mở ra, bên trong ném ra nồi, bột mì các loại.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuối vừa ném đồ vừa hung dữ nói.
“Mày không cho ông đây tiền, thì cái tiệm này của mày cũng đừng mong mở tiếp! Mày vất vả kiếm tiền như vậy, lẽ nào không phải là đế cho tao tiêu sao? Tao lấy hai cái tiền của mày thì sao?”