Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 523
Sau trận chiến đêm qua, Đao Ba đã một trận thành danh, giờ đây anh ta đã gây được tiếng vang lớn ở khu Tội Ác và được coi là siêu cấp thứ nãm ở khu Tội Ác.
Bốn người còn lại, đương nhiên là Hodges cộng với ba vị thánh chủ, Lê Văn Vân không tính!
Đi theo siêu cấp, nghĩa là ăn ngon uống cay! Vì vậy, rất nhiều người đã đến đáng ký và muổn gia nhập Minh Giáo! Trong số đó… thậm chí có người dẫn theo một thế lực gia nhập, chẳng hạn như Lý Tương Vũ!
Anh ta vốn là một trong những thế lực hàng đầu của khu Bâc nhưng vì một số lý do, anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài đến trường đấu thú. Giờ nghe tin Đao Ba đã trở thành siêu cấp, sau khi nghe được tin tối hôm qua, anh ta đã lặng lẽ
đến hiện trường đế xem. Thế lực của Đào Lực, đỉnh cấp chết gần hết, hơn nữa còn xảy ra chỉ trong vài phút, ông ta cảm thấy Đao Ba khầng định là siêu cấp, cho nên trực tiếp mang theo một thế lực lớn đến đầu nhập, ước chừng hai mươi đỉnh cấp, cộng thêm ỏng ta là một ông lớn đứng thứ chín Địa Bảng!
Ông ta hy vọng rằng Đao Ba sẽ giúp ông ta hoàn thành một chuyện thông qua thực lực của mình.
Một lượng lớn người đến gia nhập vào Minh Giáo, khiến con phố này hôm nay toàn là các cao thủ qua lại.
Lê Văn Vân cau mày nhìn vài người bên dưới.
Hai vợ chồng kia lúc này trỏng có chút luống cuống, người đàn ông kia nói: “Đại gia, hai người không thế như vậy, anh đánh rơi đồ, chúng tôi nhặt được, trả lại cho anh, sao lại bảo chúng tôi tham lam chứ!”
“Hừ, đừng nói nhảm, bọn tao tống cộng có bốn mươi vạn luca bên trong, vốn định hiếu kính cho anh Đao Ba. Nhưng anh Đao Ba nhân nghĩa, không có ý định đòi tiền của bọn tao, bọn tao sơ ý làm rơi mất, mày đã nhặt được nhưng khi trả lại cho bọn tao chỉ có ba mươi lăm vạn thôi, không tin thì mày đếm đi! ”Một trong hai người đàn ông đeo đao trên lưng cười gằn nól.
Điều này khiến hai vợ chồng khiếp sợ, người đàn ông kia vội nói: “Đại gia, chúng tôi nhặt được thứ này, thấy là tiền nên đâ cất vào nhà, nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng không dám nghĩ tới, cũng không hề đếm, tôi chỉ sợ dẫn tới họa sát thản. Khi các người tới đây hỏi tìm, chúng tôi đã trực tiếp đưa cho anh, chúng tôi còn không biết có bao nhiêu tiền kìa!”
“Đừng nói nhảm, lấy ra năm vạn còn lại đi, nếu không ông đây
giết mày!” Hai người cười nói.
Những lời này khiến sác mặt của hai vợ chồng thay đối dữ dội.
Cùng lúc đó, ở khu Bắc, trong trang viên của Lục Khiêm, trong tay Lục Khiêm vẫn còn cầm hai quả cầu sắt, nhưng trong phòng lúc này có chút áp lực!
“Giản Hưng đâu?” Lục Khiêm nhìn quanh và cau mày nói.
“Không biết đã chạy đi đâu nữa.” Bùi Nghênh Tùng nói: “Không thế tin được đứa cháu trai này. Nếu không phải xem trọng người phía sau cậu ta, tôi thậm chí không muốn hợp tác với cậu ta nữa. Lần trước, chuyện của Lâm Thiếu Hoa, cậu ta đã bỏ trốn rồi.”
Nói đến đây, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chúng ta thực sự phải đưa năm miếng long cốt cho Lê Văn Vân sao?”
Ellen Hibbert suy tư nói: “Còn có thế làm sao? Hodges lên tiếng rồi, cho nên chúng ta phải nể mặt Hodges!”
“Nhưng mà!” Nói đến đây, Ellen Hibbert thở dài nói: “Nhưng ý tứ của Hodges cũng rất rõ ràng, chúng ta không thế động thủ ở trường đấu thú, nhưng ông ta có lẽ sẽ không quan tâm đến những nơi khác. Bây giờ chúng ta đã biết nơi ở cúa tên nhóc Lê Văn Vân này. Chúng ta… chờ khi mọi chuyện chấm dứt thì trực tiếp giết cậu ta. Cậu ta chỉ có một siêu cấp, chúng ta không phải không có cơ hội! Vê mặt quân số, chúng ta vẫn có lợi thế tuyệt đối!”
Trong chiếc hộp kia không phải là thứ gì khác mà đó là tay chân của một đứa trẻ sơ sinh.
Một cánh tay đứt lìa, một bàn chân đứt lìa.
Máu tươi chảy lênh láng.
Lục Cận Phong mặt mày biến sắc, một tay anh đỡ lấy Tô Yên, tay kia cầm lấy chiếc hộp đưa cho vị cảnh sát bên cạnh.
“Lập tức kiếm tra xem rốt cuộc có phải là của bé tư không.” Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Kiểm tra cả camera giám sát nữa, xem cuối cùng là kẻ nào gửi cái hộp này tới.”
Tinh hình nghiêm trọng, đây không phải là vụ bát cóc đơn giản.
Nếu thật sự là bọn buôn người đã bát cóc đứa nhỏ, chúng sẽ không xé xác rồi trả thân thế đứa nhỏ lại như vậy.
Đây rõ ràng là khiêu khích, nếu không có thù hận thâm sâu, người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này.
Ông cụ Lục sống đã lâu cũng phải kinh hoàng trước sự việc này.
Thủ đoạn quá tàn nhẩn.
Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Ai nấy nhìn qua một lần cũng không dám nhìn lại lần hai.
Cảnh sát cũng ý thức được vụ án này không đơn giản nên đã
5 J
tăng cường nhân lực, đưa thi thể về kiểm tra, cho dù không phải là bé tư thì đây cũng là một mạng người.
Phải qua một lúc lâu Lê Lan mới dám mở mát, cô túm lấy áo của Lục Thừa Mần, thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Không phải là bé tư thật đâu nhỉ? Bọn bát cóc giết con tin ư?”
Lời này rơi vào tai Lục Cận Phong, ánh mât anh sầc bén liếc qua: “Đây chắc chắn không phải là bé tư/’
Lê Lan bị anh quát làm cho sửng sốt, không dám nói gì nữa.
Lục Thừa Mần vổ vổ tay cô, ý bảo cô đừng sợ nữa.
“Hạ Vũ, đưa ông cụ về phòng, Hạ Huy, đưa bà chủ về phòng.”
Nghe Lục Cận Phong phân phó, Hạ Vũ Hạ Huy chia nhau ra đưa ông cụ Lục cùng Trần Tố Anh đang ngất xỉu về phòng.