Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 525
Nói xong, anh xoay người, lên xe.
Chiếc xe việt dã khởi động, lốp xe và mặt đất ma sát, bụi bặm cuồn cuộn nối lên đầy trời.
Một đám quân lính nhìn anh rời đi.
Một người quân lính hỏi: “Đội trưởng, chủ soái qua biên giới, đến ngoại ô Thiên Sơn đế làm gì nhỉ, tôi cũng nghe nói, gần đây ngoại ô Thiên Sơn cũng không được ổn định lám.”
Đội trưởng khẽ lâc đầu, nói: “Không biết, sức mạnh của chủ soái có một không hai, núi đao biến lửa đều đã đi qua, chỉ là
một cái ngoại ô Thiên Sơn thì là cái gì, quên đi, tiếp tục gác.” “Được.”
Tiếu đội canh gác nhanh chóng rời đi.
Giang Thần lái xe, nhanh chóng qua biên giới.
Sau khi qua biên giới, anh đi một đường về phía trước, rất nhanh đã tới ngoại ô Thiên Sơn gần với biên giới Nam Hoang.
Phía trước là một vùng núi non nhấp nhô không ngừng.
Giữa những dãy núi truyền đến không ít tiếng gầm gừ của những loài dã thú không biết têm.
Giang Thần chạy xe đến lùm cỏ ven đường, ngát một vài nhánh cây, che phủ cho chiếc xe, sau đó đường đường chính chính đi ra, lấy điện thoại di động ra, gọi cho dãy số tám con số ban đầu đã gọi cho anh.
Rất nhanh điện thoại đã nối được.
Tôi đã đến ngoại ô Thiên Sơn rồi, anh đang ở đâu.”
“Hâc Long, muốn cứu Tiếu Hắc, mời lên núi, Tiếu Hắc ở trên đỉnh núi Thiên Sơn.”
Đầu dây bên kia nói xong, thì treo điện thoại.
Giang Thần liếc mát nhìn rặng núi phía trước một cái, lấy một điếu thuốc lá ra hút, hít sâu một ngụm, khói tràn ra từ trong
mũi, bước đi, đế giày da và mặt đất ma sát với nhau, truyền đất âm thanh lộc cộc lộc cộc.
Đỉnh núi Thiên Sơn.
Nơi đây hội tụ không ít lính đánh thuê.
Người cầm đầu chính là người đàn ông mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ, anh ta ngồi ở trước căn nhà gồ, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.
“Trinh sát dọc đường báo lại, Hắc Long đã xuất hiện ở ngoại ô Thiên Sơn rồi, hiện tại đã đi vào khu vực Thiên Sơn, nội trong ba giờ nữa là có thế đến được đây.”
“Giết chết bất luận tội.”
Yết hầu ủa người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhúc nhích, âm thanh khàn khàn truyền đến.
“Phân phó xuống dưới, một khi Hác Long vừa tiến vào phạm vi bán, giết chết mà không cần phải nói gì cả, nhưng, bảo anh em bên dưới cấn thận một chút, đừng để bại lộ, Hác Long cũng không phải là ngườ bình thường, thủ đoạn của anh ta, các người khó có thế tưởng tượng nổi.”
“Được.”
Giang Thần cất xe thật kỹ, sau đó men theo đại lộ mà đi, đã nhanh chóng đi tới đường lên núi.
Anh ngó nhìn phía trước, rồi lại lấy điện thoại di động ra.
Anh nhìn màn hình di động, bỗng trầm tư một lúc.
Hình như hành động của anh vần luôn bị kẻ địch nắm giữ, mà trên người anh không có thiết bị theo dõi nào, vậy có thế khắng định là điện thoại của anh đã bị theo dõi.
Anh tháo chạy vào con đường nhỏ bên trong khu rừng.
Chui vào trong rừng núi sâu thẳm, Giang Thần tìm được một con thỏ rừng, sau đó cột điện thoại vào người của con thỏ rồi vỗ cho nó chạy đi.
Thỏ rừng thoắt cái đã chui tít vào trong rừng, biến mất không còn chút tăm hơi.
Mà Giang Thần lại tạt vào bên trong cánh rừng rậm rạp, nhanh chóng chạy hướng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh ngọn núi Thiên Sơn.
“Hắc Long tới đâu rồi?”
“Báo cáo, điện thoại di động của Hắc Long đang quanh quấn trong núi, hình như càng lúc càng cách xa Thiên Sơn.”
“Không hố là Hác Long, vẫn thật rất cấn thận. Bây giờ nhất định Hác Long đang tới gần nơi này rồi, dặn dò đề phòng nghiêm ngặt, bât đầu dùng máy bay không người lái quan sát
sít sao Thiên Sơn, cần phải tìm cho ra Hắc Long.”
“Vâng.”
Đúng lúc này, ở bên trong phòng xuất hiện một người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen đó cao hai mét, dáng dấp thô to, cánh tay còn sắp to hơn cả vòng eo của một người trưởng thành.
Anh ta bắn tiếng Trung như gió, nói:
“Anh cũng cấn thận quá rồi đó, nơi đây hội tụ hai mươi tám kẻ mạnh của các nước, họ ớ quốc gia của mình đều vô cùng có tiếng tăm, chỉ sợ là Hẳc Long không dám tới thôi. Nếu như anh ta dám xuất hiện ở đây, vậy đây chính là mồ chôn thảy của anh ta, cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát chết được.”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhìn người đàn ông da đen kia, nói: “Là anh không biết Hắc Long khủng bố như nào thôi, anh có biết anh ta oanh tạc trong trận chiến đó đã hạ gục bao nhiêu người không? ở ngay ngoại ô Thiên Sơn, một mình anh ta vọt vào trong quân doanh của quân địch giết thây chất đầy đồng, còn quầng lại thủ cấp của chủ soái phía quân địch nữa.”
“Ha ha…”
Một tiếng cười khanh khách vang vọng.
ớ phía một gốc cây cách đó không xa xuất hiện một cô gái có mái tóc dài đen mặc bộ giáp đen.
Cô ta nhảy người lên một cái, từ trên độ cao bảy, tám mét của
thân cây mà chuẩn xác tiếp đất, mỉm cười duyên dáng nói:
“Đã nghe qua danh tiếng lẩy lừng của Hẳc Long là anh ta rồi, hôm nay có thế giao đấu với anh ta thực sự là vinh hạnh. Quỷ Vương, anh có thế bảo với người bên ngoài cấn thận một chút, đừng bất cấn giết chết anh ta được không, như vậy thì nhàm chán lắm.”
Người đàn ông mặc áo đen đeo mặt tên gọi là Quỷ Vương.