Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 633
Cô ta bí quá hóa liều, nếu cách của người này mà được, cớ sao mà không làm cơ chứ?
Sau đõ, người đó âm trầm nói ra từng câu từng chữ.
“Được… tôi có thế giúp anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Được, tôi cần Hứa Minh Tâm, cô có được cố Gia Huy.”
Hai người ăn nhịp với nhau, sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại tối đi, cả hành lang đều tối đen như mực.
Trong bóng đêm, cỏ ta nớnụ cười dữ tợn, tựa như đã nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi vậy.
Còn giờ phút này, Cổ Gia Huy đâ cõng Hứa Minh Tâm đến trên cố trấn rồi.
Phòng khám vần còn mờ cửa, chân bị thương không nghiêm trọng lầm, hơi sưng đỏ nhẹ mà thôi.
Bôi thuốc mỡ xong, cũng không căn chườm đá, trở về nghỉ ngơi cho tốt lè được.
Mua thuốc xong, cố Gia Huy liền cõng cô ra.
“Em ngã thật, hay là ngã giả vậy?”
“Ban đầu là ngã giả, nhưng không ngờ tôi đấy nhanh quá, thế là trẹo chân thật, đành phải diền giả làm thật rồi.*
Hứa Minh Tâm cũng rất bất đâc dĩ nói.
“Thế thì tôi tình nguyện em không làm nhưthế, còn làm mình bị thương rồi đáy này.”
“Cũng không phải vết thương nghiêm trọng lăm, chúng ta còn có thể ra ngoài dạo phố, không có người thứ ba, chỉ có hai chúng ta, không tốt sao?”
“Được, em muốn đi đâu?”
“Tôi cũng muốn đi thá đèn, chúng ta thả một chiếc cho mẹ anh, có được không?”
“Còn chưa gặp mẹ chồng đã muốn lấy lòng bà ấy như thế à?”
“Anh… anh nói linh tinh cái gì đấy?” Hứa Minh Tâm hơi ngại ngùng, cô nói.
Cố Gia Huy chí mím cưỡi, sau đó anh đưa cô tới bẽn bỡ sông.
Vần còn rất đông người, buổi tối ờ đây quả nhiên náo nhiệt, đúng lúc gặp phái kỳ nghỉ tiết thanh minh.
Rất nhiều người bên ngoài cũng về bái tê’ và đang thả đèn ờ sông.
Thế mà đèn này là đèn châm nến thật, trước đây cô mới trông thấy trên phim cố trang từng đoàn chiếc đèn hoa sen thôi.
Hơn nữa chỗ này không chí bán những chiếc đẻn hình hoa sen, còn cỏ đèn hình con thỏ, con hố, đủ hết mọi thứ.
Hứa Minh Tâm đã mua hai cái, cô đốt đèn dưới sự dìu đỡ của Cố Gia Huy, rồi thá ớ sông.
“Anh bảo, những ngọn đèn này sẽ trôi về phía nào? Là hồ Giang Hái sao? Hay là hoàng tuyền gì gì đó?”
“Trôi nhiều nhất là đến hạ du, nơi đó có người chuyên môn vớt, như thế có thế bảo vệ môi trường.”
“Ách…”
Câu trá lời này cháng có ý thơ tí nào, chắng lãng mạn tí nào!
Hoàn toàn không phải là câu trả lời tiêu chuẩn!
“CỐ Gia Huy, anh nghiêm túc như vậy, thật sự tốt sao? Cái này vốn là gửi gắm niềm thương nhớ, anh không thê’ nghi tốt hơn chút được à? Nói ra sự thật như vậy làm gì, xuyên thủng mọi ảo tường tốt đẹp của tôi à?”
“ừm, đi xuống hoàng tuyền.’
Cố Gia Huy lập tức chữa lại.
“Muộn rồi!”
Hứa Minh Tàm tức giận nói, cô quay người chạy đi.
Cố Gia Huy chạy nhanh lên phía trước, anh ngồi xốm xuống trước mặt cô: ‘Lẽn đi/
“Cố Gia Huy, anh phải nghĩ cho kỹ đấy, nếu tôi mà lên rồi, thì cái lưng này của anh không được cõng cô gái nào khác nữa.”
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói.