Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 635
“Câu chuyện kế xong rồi, anh muốn nói cho tôi biết cái gì? Nói
cho tôi biết công tử ốc lấy thân báo đáp sao?”
“Không chí có thế, thật ra ban đầu em thích tôi, không phải vi dung mạo, gia thế, tôi thích em cũng không liên quan đến những tin bèn ngoài kia. Nếu em thật sự thấy mệt quá, thì đừng liều mạng như thế nữa, liều mạng là chuyện đàn ông phải làm. Nhìn em thế này, tôi sẽ đau lòng.”
“Tôi cưới em, nếu ai dám nói một chữ không, tôi sẽ khiến hán phải hối hận vì đâ sinh ra trên đời này.”
Cố Gia Huy thán nhiên nói, tuy giọng điệu lạnh lùng, nhưng không ai nghi ngờ sức nặng trong câu nói nãy.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, cô tiến sát lại thơm một cái lên má anh. “Tôi cũng không phải hoàn toàn bởi vì mấy lời ránh rỏi của người khác, mà là tôi thật sự rất muốn đứng ớ cùng độ cao với anh, không phải đơn thuần được anh bảo vệ, tôi cũng muốn đế anh nhìn thấy một Hứa Minh Tâm ưu tú hơn. Nói cho cùng, chính là bời vì anh đã trờ nên đẹp trai, trở nên giàu có, khiến tôi áp lực gấp đôi. Tôi cũng phải trở nên tốt hơn, để cho
anh có chút áp lực, không thì không công bằng.”
Cỏ thè lưỡi, có chút mất hứng nói.
“Từ khoảnh khắc tôi nhận định em, tôi vần rất áp lực.” Cố Gia Huy cỏ chút bất đâc dĩ.
Cô nhóc này còn không biết ưu điếm của mình sao?
Tính cách chân thành của cô rất dề làm người ta rung động, cô lại xinh đẹp, tươi ngon mọng nước, khiến cho nhiều người thích, nhất là trường bối.
Cố Gia Bảo và vợ chồng Ngôn Dương đã coi cô như con gái ruột từ lâu rồi, người khác không có cái sức hút này đâu.
Mỗi ngày, anh ếêu phải đề phờng có người theo đuối Hứa Minh Tâm, đầu lớn như cái dấu.
Cố tinh cô nhóc này lại cứ nghĩ râng mình không cỏ điếm tốt, rõ ràng toàn thán là châu báu, nhưng bản thán cô chưa phát hiện ra mà thôi.
Vé ngoài có thế làm rung động lòng người trong chốc lát, nhưng cái có thế lãm cho người ta chung sống với nhau cá dõi là nội hàm của một người.
Từ giây phút cò quay người lại, anh liền biết, đòi này anh không thế buông tay cô được rồi.
“Cố Gia Huy, gặp được anh, tôi tam sinh hữu hạnh.” (tam sinh hữu hạnh: may mân ba đời.)
“ừm, tôi cũng vậy.”
“Vậy… tôi muốn án bánh mật rán này… làm phiền cõng tử ốc trả tiền.”
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói, sau đó hai người ngồi trong quán ăn.
Trong quán khá đông, cố Gia Huy vừa đi vào thì lập tức thu hút
ánh mẳt của rất nhiều người.
Dù sao thì anh chàng đẹp trai như thế này trăm năm khó gặp một lần đấy.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mát của những cô gái kia, ai nấy đều như lang như hố, mát sáng như đuốc.
Cô đưa đũa cho anh, cô nói: “Anh yêu, đút em ăn đi.”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì không kim được bật cười, trước đó còn bảo là cô không hành động, thế mà bây giờ phản ứng ghê thế?
Anh còn tưởng là cô vợ nhỏ cúa anh cá đởi không thông suốt, đế mặc mình là lả chân cơ.
Cố Gia Huy tâm trạng tốt, đút cho cô ăn.
“Có phải em thích như thế này, đúng không?”
“Đúng lã tôi không thích phỉ tâm tư đi ngần cản những oanh oanh yến yến đỏ, nhưng mà… anh nói cũng có lý, tôi cũng không thể cứ để mặc. của tôi chính lè của tôi, mặc dù biết người khác không cướp được, nhưng người khác chạm vào một chút, thì đúng là trong lòng tôi thấy khó chịu.”
“Nếu trong lòng không thoải mái, tại sao phải nhẫn nhịn, đáng lẽ ra phải chủ động đánh trả chứ, không phải sao?’
“Em đã thông suốt rất nhiều.’
“Tôi cũng cảm thấy gần đây IQ của tôi cao lên rồi, làm bài tập cũng vèo vèo vèo, anh mau khen tôi đi!”
“Vợ tôi lã giỏi nhất.”
“Vợ gì chứ… tôi vần chưa cưới anh đâu.”