Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 637
“Anh Gia Huy, rõ ràng cô ta cố tinh mà! Loại phụ nữ này anh phải cẩn thận đề phòng mới phải, em hoài nghi lãn này lè cô ta giả vờ, cô ta muốn giành lấy lòng đồng cảm của anh.’
“Chuyện của anh và cô ấy, hình như không liên quan đến em.”
“Nhưng mà…’
Ngô Ân còn chưa nói xong, đã bị Cố Gia Huy thầng thừng cât ngang: “Đêm khuya rồi, em tự nhiên.’
Nói xong, anh đóng cửa lại đê’ Ngô Ân ngoài cửa.
Nếu không phải niệm tình cũ của mẹ anh và nhà họ Ngô, anh sẽ không khoan dung như này.
Ngô Ân tức giận xiết chặt nầm tay, cô ta thật sự không kìm chế được, cỏ ta xông thầng vào phòng của Hứa Minh Tâm.
“Con hồ ly tinh này, rốt cuộc cô đã làm gì anh Gia Huy hả? Rốt cuộc cô đã giở thủ đoạn mê hoặc gì hả?”
“Tôi… tôi đâu có giở thủ đoạn gì đâu? Chỉ có mỗi chủ động ôm ấp yêu thương, hôn hôn, sờ sờ, chỉ còn kém cái thuê phòng khách sạn thôi.”
Hứa Minh Tâm cười khanh khách nổi, cô mặt dày.
Ngô Ân nghe thấy lời này, cô ta tức đến nổi dậm chân.
“Cô… cái đồ phụ nữ không biết xấu hô’ này, năm nay cô mới mười chín tuổi, đại học còn chưa tốt nghiệp đâu, cô đâ không biết xấu hố như thế rồi há? Cô không sợ tỏi truyền tin ra ngoài, đế cho mọi người nhìn thấy bộ mặt cúa cô à?”
“Tôi có bộ mặt gì, chầng phải là tôi học cô sao? Chẳng phải cô cũng giả vờ trẹo chân, đế anh ấy đưa cô đi bệnh viện đấy sao? Sao nào? Cô thi phái phép, tôi thi phạm tội há, làm gi có cái lý đó?*
“Cô… tôi không bỉ ối như cô, cô căn bản không phải tới bái tế, mà là cô biết anh Gia Huy ở đây, cho nên cô theo tới. Cô có còn biết xấu hố không hả, loại chuyện nãy mã cô cũng làm ra được hả?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời nói đầy lý lẽ của Ngô Àn, cô rất muốn cười.
Sao cô ta lại mặt dày nói mình vậy, cô ta cũng thế mà, không phải sao?
Tại sao cô ta có thế đứng ở quan điếm đạo đức chỉ trích mình, đâu óc người này hỏng rồi hả?
Không lô gic?
“Cô Ngô, phiền cô đi ra ngoài có được không? Cô ở đây líu ríu rất ‘âm ĩ, tôi còn phải đi ngú!”
“Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không hoan nghênh cô, đồ
phụ nữ tâm cơ, cô cút ra ngoài cho tôi!’
Cô ta xông tới, ném hết đồ đạc cúa Hứa Minh Tâm ra ngoài cứa.
Hiệu quả cách âm ở đây không tốt, sau khi Cố Gia Huy nghe thấy thì vội vàng chạy qua, anh vững vàng bầt được đồ của Hửa Minh Tâm ở ngoải cứa.
Ngô Ân vần chưa nhận thấy anh, cô ta chỉ vào mũi Hứa Minh Tâm.
“Cô mau đứng lên cho tôi, nhà tôi không hoan nghênh người ti tiện như cô!”
Hứa Minh Tàm nhln Cố Gia Huy với vẻ bất lực, trở mặt đúng là khó coi.
Cố Gia Huy bước nhanh đi vào, bế cô lẽn khói giường.
“Anh… Gia Huy, sao anh lại tới đây?”
Ngô Ân lập tức hoảng hốt, cô ta sợ hành động như người đàn bà chanh chua của cô ban nãy đã bị anh nhìn thấy.
“Cậu ba Cố, bây giờ tôi phái làm gì?”
“Chúng ta ra ngoài ở, ở đây có nhiều khách sạn thế này, chúng ta sẽ tìm được một chỗ thôi, ngày mai lên núi bái tế xong, chúng ta về luôn.”
Ngô Ân còn chưa nói hết câu, đã bị anh cát ngang luôn.
“Trông tôi ngu thế cơ à, tôi cần cô nói cho tôi những điều này sao?*
Ngô Ân nghe thấy lời này, trái tim lộp bộp một chút.
Đúng thế, cô ta có thê’ điều tra ra Hứa Minh Tâm căn bản là không phải tới đây bái tế, Cố Gia Huy thông minh như vậy, sao có thế không biết chứ.
Nếu đã biết, không tiến hành ngăn cản, còn chăm sóc cô chu đáo.
Lẽ nào bọn họ…