Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 640
Hứa Minh Tâm rất là bất đầc dĩ, sóm biết thế này, chi bâng nói cho người nhà họ Ngô biết quan hệ giữa bọn họ ngay từ đầu đi.
Che che giấu giấu đến bây giờ, không ngờ vần nói toạc ra.
Ngô Ân nghe thấy vậy, sâc mặt tái đi vài phần, nhìn bọn họ đan tay vào nhau, cô ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Bàn tay nhỏ giấu trong ống tay im lặng xiết chặt, móng tay cám sâu vào trong thịt, đau cực kỳ.
Cô ta liều mạng kiềm chế, giả bộ bình tĩnh.
“Vậy… vậy tôi đi trước đây… Phải rồi, hai người bãi tế xong nhở về ăn cơm, mẹ tôi đã chuấn bị cơm trưa, bà ấy nói là nhất định phải xin lồi, không thì bà ấy cứ áy náy trong lòng. Anh Gia Huy, nhất định phải tới đó.”
Cố Gia Huy không cỏ từ chối, anh không thế ở đảy hàng năm, cỏ dại trên núi này mọc rất nhanh, vẫn cần nhà họ Ngô xử lý giúp.
Cho nên, cũng phải chừa chút mặt mũi.
Sau khi Ngô Ân đi, Hứa Minh Tâm cũng thớ phào nhẹ nhõm, ba người vẫn hơi ngại ngùng.
Cô nhìn về phía bia mộ, trên bia mộ có một tấm ảnh đen tráng, người phụ nữ bẽn trong chính là mẹ của Cố Gia Huy, diện mạo hơn hai mươi tuối, châc là ánh chụp lại rất sớm trước đỏ.
Khóe miệng còn mang theo nụ cười, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Thảo nào có thể khiến cho nhân vật kiêu hùng như ông cụ nhìn trúng, dung mạo như thế này đủ để làm cho đàn ông vừa gặp đã thương.
“Thảo nào anh đẹp trai thế này.’ Hứa Minh Tâm không nhịn được cảm khái: “Gen anh này cũng mạnh quá rồi đấy!’
“Bái gái, cháu tên là Hứa Minh Tâm, cháu tới đây lần đâu, nếu cháu có làm không đúng chổ nào thì mong bác thông cảm.”
Hứa Minh Tâm cúi đầu thành kinh nói.
“Em nên đổi sang gọi mẹ, không phải sao?”
“Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà, đúng không?”
“Em gọi một tiếng đi, tôi nghĩ… bà ấy ở dưới suối vàng biết được, sẽ vui.”
Cổ Gia Huy nhìn chầm chầm vào bia mộ, giọng nói có hơi trầm thấp.
Ký ức của anh về người mẹ này rất mơ hồ, năm tuổi anh rời khỏi nhà họ Cố, sức khỏe của mẹ đã hơi không khẻ rồi.
Anh nhớ vào khoảnh khắc mình lên xe, mẹ đứng ở cửa, không hề lại gần, một câu cũng không nói, chỉ khóc.
Nãm thứ hai, trong nhà truyền tới tin mẹ ốm nặng, anh vã anh hai vội vàng trở về, nhưng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Đây là niềm tiếc nuối của anh và anh hai.
Anh từng nghe bổ nói rằng, thật ra mẹ không muốn lấy ông ấy,
nhưng mà mẹ lại mang thai anh hai, nên mẹ đành phải ấm ức mình gả vào nhà giàu.
Vì bố, vì anh hai, bà ấy đã đi nịnh nọt cố Trác Đông, nhưng lại bị sỉ nhục liên tục.
Mặc dù bố có thế che chờ cho mẹ, nhưng cũng không thay đối được việc Cố Trác Đỏng không nhận người mẹ kế này.
Lại cộng thêm mẹ thân phận thấp kém, ờ trong giới quý tộc liên tục bị xem thường, còn có những lời đàm tiếu linh tinh lan truyền rất quá đáng.
Cố Trác Đông lớn rồi, anh ta có một số quyền lời nói ở tập đoàn Cổ Thị, những người công kích mẹ càng thêm trâng trợn.
Anh có thế nhìn ra là mẹ không vui, muốn đi làm lại nghề cũ, nhưng lại không dám ra cửa, bà ấy đành phải ở trong nhà.
Anh vã anh hai đi rồi, mặc dũ mẹ buồn, nhưng vui nhiều hơn.
Bà ấy cũng không muốn cái lồng nhà họ Cố này buộc bọn họ cả đời, đế cho hai anh em bọn họ bị vây ở đây giống bà ấy, sợ hãi thế giới bẽn ngoài,
Anh chưa từng oán giận Cổ Gia Bảo, anh biết bổ đâ cố gắng hết sức rồi, ông ấy cũng rất yêu mẹ, muốn bảo vệ bà ấy.
Là tự mẹ… không vượt qua được cửa ải trong lòng.
Cho nên, anh tim đú mọi cách nâng cao địa vị của Hứa Minh Tém, chính là không muốn đế cô không phải chịu đựng những
lời đàm tiếu linh tinh đó nữa.