Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 641
Nhưng mà, khi cô thật sự trớ nên rất ƯU tú, anh lại bât đầu lo được lo mất.
“Mẹ, con đưa Hứa Minh Tâm tới thăm mẹ rồi đây, cô ấy là người phụ nữ mà con trai yêu nhất, con trai sẽ báo vệ cô ấy cả đời.”
“Mẹ..
Hứa Minh Tâm khẽ niệm một tiếng, cô hơi ngượng ngùng. Mẹ…
Đổi với cô mà nói thì chữ này vẫn rất xa lạ, cô từng gọi Trần Hiếu Vân, nhưng cô biết, Trần Hiếu Vân không thích mình gọi bà ta như vậy, bà ta chí ước gì thân phận con riêng của mình bị bại lộ.
Cô cũng không thật lòng nhận bà ta làm mẹ, cô cũng chưa từng gặp mẹ ruột của mình bao giờ.
Cho nên, đối với cô mà nói, chữ này rất kỳ cục.
Nay gọi như thế này cùng cố Gla Huy, cỏ hơi xấu hố.
Vào giây phút cô gọi ra khỏi miệng, anh nầm chặt lấy tay cô, rồi nhìn cô thật sâu.
‘Cảm ơn, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy rất vui.”
“Anh khách khí với tôi cái gì, dù sao… sớm hay muộn cũng phải gọi.’ Cô đỏ mặt nói.
Hứa Minh Tâm nhìn bia mộ, trong lòng âm thâm hạ quyết tâm.
Cỗ nhất định sẽ chăm sóc cố Gia Huy thật tốt, trước giờ anh vất vả như vậy, thật vất vả hai người ở bên nhau có một cái nhà.
Cô sẽ làm thật tốt.
Cô rất muốn đến hai mươi tuối nhanh một chút, thế thì có thể quang minh chính đại làm vợ cúa Cố Gia Huy rồi.
Cô không nhịn được nghĩ tới chiếc áo cưới trắng tinh kia, cô rất mong chờ mình mặc lên rồi gầ cho Cố Gia Huy sẽ là như thế nào.
Cô không cẫn hôn lề tráng lệ mấy, phô trương lớn đến mấy, cô không cần phải tổ chức trên biển giống như Hứa An Kỳ.
Có một giáo đường nhỏ là được rồi, người quan trọng nhất đêu có mặt, là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Trước dãy, cô không dám nghĩtởi chuyện kết hôn, bây giờ cô nóng lòng muốn trở thành cô dâu của cố Gia Huy.
“Cố Gia Huy, đến khi tôi hai mươi tuối anh phải nhớ cầu hôn tôi đây! Kiếu đặc biệt lãng mạn ý, tôi không muốn đế lại tiếc nuối.”
“Được, tôi sẽ cho em một màn cầu hôn hài lòng, đê’ em cam tâm tình nguyện lấy tôi.”
“Nói chuyện trước mặt trưởng bối, khong được không giữ lời nha^ejTT^hớgiúp con, nếu anh ấy không làm được, mẹ
nhớ báo mộng cho anh ấy, giáo huấn anh ấy một chút!’
“Em cỏn biết cá quàn tiếp viện à?” cố Gia Huy bất đắc dĩ mím cười.
Anh xem thời gian, cũng không còn sớm nữa, anh nói: “Chúng ta phái về rồi, người nhà họ Ngô vẳn đang chờ chúng ta ăn com.”
“ửm, vậy tạm biệt mẹ, năm sau chúng con lại tới.”
Cô vẫy tay, rồi đi xuống núi với cố Gia Huy.
Anh quay đầu lại nhìn bia mộ một cái một thật sâu.
Mẹ, lần sau con sẽ đưa Cố Cố tới nữa.
Đổ là cốt nhục duy nhất của anh hai, nếu mẹ ở dưởi suối vàng có biết và tìm được anh hai, mej bảo anh ấy đừng lo.
Bọn họ trờ về nhà họ Ngô, thím Ngô đã chuẩn bị bàn cơm trưa phong phú.
Đang ăn cơm, không ngờ hàng xóm vội vàng chạy sang, nói là chính quyền muốn trưng dụng đất trên núi, cần phải di chuyển bia mộ.
Bây giờ đã có người lên núi, ‘âm ĩ không thể dàn xếp được.
cố Gia Huy nghe vậy, anh nhíu chặt chán mày, người chết là to nhất, anh cũng không thế đế mẹ không được yên bình.
Anh đặt bát đũa xuống, định đi xem, bảo đảm bia mộ của mẹ không có việc gì.
“Tôi đi cùng anh.”
“Không cần, em ngoan ngoãn ờ trong nhà đợi tôi, tôi về nhanh thôi.”
Cố Gia Huy xoa đầu cô, sau đó xoay người đi ra ngoải.
Chú Ngô, thím Ngô cũng đi theo, dù sao thì trên núi cũng có liệt tố liệt tông của nhà họ Ngô.
Một bữa cơm vốn vui vẻ náo nhiệt, lại trở nên quạnh quẽ.