Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 648
Ảnh Tứ chân thành nól, nhân sinh trẽn đời, rất khó gặp được kỳ
phùng địch thủ.
Đối tác thú vị thế này, anh ta cũng không muốn ông ta chết sớm.
Bọn họ còn phái tim người kế nghiệp tiếp theo ở chợ đen! “Người anh em, tự thu xếp cho ốn thỏa, bảo toàn mạng của ông, có việc gì thì gọi anh em, muôn lần chết không chối từ.” Ảnh Tử nói, anh ta vổ vai ông ta, sau đó đẩy cửa ra xuống xe, rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Ngôn Dương nhắm mắt lại, sâu trong óc vần còn vang vọng cầu nói đó của Ánh Tử.
Cấn thận, đừng đế người khác nắm được tấc thứ bảy của bọn ông, nếu không… hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Những lời này, mổỉ một chữ giống như một nhát dao, hung hăng đâm vào tim, đau đớn vô cùng.
Bao nhiêu năm nay, ông ta tránh đi mũi nhọn, chính là đế bảo vệ Thấm Tuệ.
Không ai được làm hại đến Thẩm Tuệ, nếu không ông ta sẽ phát điên!
Tin tức Hứa Minh Tâm bị thương truyền đến tai cố Gia Báo, tin Cố Cố gặp nguy hiếm ông ấy đã biết từ lâu rồi, ỏng ấy đã phái người đi điều tra, và cũng hỏi cả ồn Thành và Bạch Thư Hân.
Đến bây giờ ôn Thành vẩn chưa xuất viện, anh ta đang dưỡng thương ở bệnh viện thành phố.
òng ấy đã tìm được một số manh mối, người của Cổ Trác Đông thế mà từng đi tới chợ đêm.
Mà những người ra tay kia cũng toàn là người từ chợ đêm.
Õng ấy chưa có nhiều bâng chứng hơn, Ngôn Dương cũng sẽ không đê’ lại.
Bời vì chuyện này căn bản chính là giả dối không có thật, chuyện này là Ngôn Dương tự lên kế hoạch tỉ mỉ thôi.
Nếu mà lộ ra qưá nhiều bằng chứng rõ ràng, trái lại dễ đề cho người ta tìm hiểu ngọn nguồn, điều tra ra chân tướng.
Bây giờ Hứa Minh Tám bị cố Tử Vị gây thương tích, chuyện này đã chứng thực rồi.
Cái mà Ngôn Dương lợi dụng chính là lòng nghi ngởcúa con người, thế nào cố Gia Báo cũng nghi ngờ cố Trác Đông, cho dù không phải là cố Trác Đông làm, thằng khốn cố Tử Vị này cũng sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế.
Hai tội xảy ra cùng lúc, muốn trốn cũng không trốn được!
“Cô bé Minh Tâm thế nào rồi?”
Cố Gia Bảo lo lâng nói.
“Vần chưa tính ạ.”
Cố Gia Huy nám chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, canh giữ bên giường. Bạch Thư Hân ờ bên cạnh không nhìn nổi nữa, cô ấy nói: “ỏng ơi, õng nhất định phái cho Minh Tâm một công đạo, Cố Tử Vị lãm lần nãy không phải là lần một lan hai nữa rồi, đây đã là lần ba rồi, anh ta định tìm người cưỡng bức Minh Tâm! Ông, ân oán của nhà họ Cố các ông cháu không quản được, nhưng người chị em thân nhất của cháu đang nầm ờ đây, hôn mê không tỉnh
, bị thương nặng như này, cháu không thế không quản!”
Bạch Thư Hân sốt ruột nói.
Cố Gia Bảo á khấu, đúng lúc này Thấm Tuệ đi vào.
Sau đó, bà ấy nói: ‘Cô nhóc Bạch, chuyện này chưa đến lượt nhà họ Bạch ra tay, nhà họ Ngôn tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra không đồng ý. Hiện tại, Hứa Minh Tâm là con gái nuôi của tôi, nó đã là người cúa nhà họ Ngôn rồi, người cúa nhà họ Ngôn chúng tôi không thế bị người ta bât nạt không công mà không đáp trả!”
Thấm Tuệ tức giận nói VỚI đỏi mắt lạnh lùng.
Cố Gia Bảo nghe vậy, ông ấy cũng biết mình bát buộc phải chủ trì công đạo rồi.
Nếu còn cứ đê’ mặc buông lỏng với bố con Cố Trác Đông, thì không biết họ sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý nữa.
Cố Gia Bảo căm hận căn răng nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Minh Tâm một câu trả lời thuyết phục. Gia Huy, cháu ra ngoài, xử lý một số chuyện với tôi.”