Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 649
Cố Gia Huy nghe vậy, mât phượng khẽ híp lại, sau đổ đi cũng ông cụ ra ngoài.
Trẽn đường đi bọn họ không nói câu nào, lẽn xe, về nhà tố.
Cố Trác Đông nhanh chóng chạy sang.
AnManhìrưhấ^ố Gia Huy, liền tức giận xông lên phía trưởc,
túm cố áo của anh: “Con trai tôi đâu? Cậu làm gì Cố Tứ Vị rồi?” “Muốn biết à?”
Khóe môi cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như là ác ma, không chứa bất kỳ tia tình cảm nào.
Ánh mât bạc tình quá nghĩa kia như đang nhìn một người chết, giếng cạn không có sóng.
“Thả nó ra, nếu không, cậu không xong với tôi đâu!”
Cố Tử Vị xảy ra chuyện, La Xuân Hương nhận được tin thì lập tức gọi điện tới, nói là nhất định phải bào vệ con của bọn họ.
Tuy Cố Tử Vị không ra gỉ, nhưng suy cho cùng thì vẫn là cốt nhục của mình, huyết mạch chí thân.
Sao anh ta có thế mặc kệ không lo đáy?
Cố Gia Huy chậm rãi bật điện thoại lên, gọi video với Khương Tuấn.
Cố Tử Vị bị trói ở một chồ tối, xugn quanh trống không.
Anh ta bj trói gô cố và chéo tay ra sau lưng, trói ớ trẽn ghế.
Mặt mũi anh ta bầm dập và đã rơi vào hôn mê từ lâu rồi, xem ra là vừa bị đánh một trận.
“Khương Tuấn, có thế cho bọn họ xem trò hay rồi.”
cố Gia Huy dặn dò.
Trong video, Khương Tuấn hát một chậu nước lạnh, Cố Tử Vị lập tức tỉnh lại, anh ta ho khan liên tục.
Sau đó liền bẳt đấu kêu to.
“Các anh… các anh đừng qua đây, thật sự không phái tôi… tôi cũng là bị hãm hại, tha cho tôi… cầu xin các anh, thả cho tôi…”
Nhưng hoàn toàn không có cầu cứu, có hai người đàn ông lực lưỡng tiến lên, tháng chân đạp đố cái ghế, anh ta ngã xuống đất.”
Con dao đâm vào đùi anh ta, Cố Tử Vị hét lẽn như tiếng giết heo.
Một người trong đó, nâng chân đi giày nghiến lên mu bàn tay của Cố Tử Vị, giấm thật mạnh.
Sau đó, là quyền đấm cước đá.
Sau đó CỐ Tứ Vị còn nhố ra cá răng hàm, mang theo nước bọt có máu.
“Con ơi! Các cậu dừng tay cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ giết các cậu, dừng tay cho tôi!”
Cố Trác Đông như phát điên nói.
Cố Tử Vị nghe thấy giọng của bố minh, anh ta như bát được
một cọng rơm cửu mạng cuối cũng vậy.
“Bố… cứu con… con không muốn chết… con chưa muốn chết…”
Cố Tử VỊ đau khổ gào lên, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, lại đau quá ngất xiu thêm lần nữa.
Máu chảy ra ờ đùi có thể tạo thành một vũng máu nhỏ nhỏ ở dưới đất, cách màn hình, nhìn thấy mà ghê người.
Cố Trác Đông nhìn chằm chầm vào video, trong đôi mát tràn đầy tơ máu.
Cố Gia Huy chậm rãi tât cuộc trò chuyện, đế điện thoại vào túi, phủi di bụi ở trên tay áo.
“Món quà này, anh trai có hài lòng không?’’
Tiếng nói không nhanh không chậm, ngữ điệu rõ ràng bình thán, không có bất kỳ cám xúc gì.
Anh khẽ híp mắt, mát phượng sâu thẳm, bên trong lóe ra tia sáng lạnh.
Ánh măt này sâc như dao.