Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 652
Ông cụ gõ mạnh cái gậy xuống mặt đất.
“Cậu cả nói là muốn Cố Thị, không càn cậu Tử Vị nữa.”
“Thâng khốn!”
Cổ Gia Bảo nghe được câu này, ông ấy tức đến run cả người, lại còn tức đến nỗi nhố ra một ngụm máu, ngất xíu.
Trong lòng Cô’ Gia Huy run lên, anh vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới.
Lửa giận công tâm.
Ông cụ tuối đã cao, không chịu được kích thích, cho nên hộc máu ngất xỉu.
Cổ Gia Bảo nhìn thấy ông ấy hôn mê, anh biết anh không được mềm lòng, một ngày chưa diệt trừ Cố Trác Đông, vậy thì Hứa Minh Tâm sẽ còn gặp rất nhiều nguy hiếm.
Cổ Trác Đông muốn mạng của mình, thì chỉ có thế ra tay từ người bẽn cạnh anh.
Anh vì bản thân mình, còn càng là vì Hứa Minh Tâm nữa. Chuyện trưởc kia, tuyệt đối không thể xảy ra thém nữa.
Cổ Gia Huy đi ra ngoài cửa, Cố Trác Đông vẳn đang quỳ ở cửa.
Buổi tối càng về khuya, trời càng lạnh.
Cổ Trác Đông ngẩng đầu lên nhìn anh chầm chầm, trong mát mang theo màu thị huyết.
“Cố Gia Huy, tôi sẽ không tha cho cậu.”
“Bảy giờ anh không có tư cách kiêu ngạo với tôi, anh cũng không xứng làm kẻ địch của tôi nữa, bởi vì, tôi sẽ không cho anh có bất kỳ cơ hội trở mình nào.”
Anh lạnh giọng nói.
“Tôi rất hận, hận lúc trước không giết chết cậu! Đáng lẽ ra tôi không nên mềm lòng, đế lại tai họa là cậu!”
Anh ta nghĩ là Cố Gia Huy đã mất đi dung nhan rồi, không chịu cú sốc là sự ra đi của Cố Trường Quân và thất bại hoàn toàn. Vậy thì không còn bất kỳ uy hiếp nào với mình nữa.
Không ngờ… lòng dạ anh sâu như vậy, che dấu suốt bổn năm trời.
Có trách thì chỉ trách khi xưa không diệt trừ anh thôi!
“Bây giờ tỏi đang sống, còn anh, vĩnh viễn không thế trà mình.” “Thúi lắm…”
Cố Trác Đông còn chưa nói xong, cố Gia Huy đã đạp anh ta một cái, không đợi anh ta đứng lên, giày của cố Gia Huy đã đạp lên lưng anh ta, đạp thật mạnh khiến anh ta ngã lại.
cố Trác Đông phẫn nộ gào lên, anh muốn bảo người hỗ trợ, nhưng lại không có ai dám tiến lên.
“Cám giác thất bại thám hại, thế nào? Anh cá cúa tôi.”
Lời này, vô cùng âm u lạnh lẽo.
So với đao còn sâc lạnh hơn, so vởi sương đêm còn lạnh hơn. Cố Trác Đông nghe thấy vậy, trái tim lộp bộp một chút.
“Anh cả, anh đã trải nghiệm cảm giác tử vong bao giờ chưa? Cái kiểu sợ hãi lan tràn đó, lan kháp toàn thân…”
Cố Trác Đông nghe thấy câu nổi lạnh như băng của anh, anh ta cảm thấy nổi da gà.
Đúng lúc này, anh ta cám nhận được một thứ lạnh lẽo, đặt lẽn đầu anh ta.
Là… súng.