Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 654
Dù sao thì Cố Gia Huy đã có một tập đoàn J.c rồi, giờ lại tiếp quản Cổ Thị nữa, nếu hai hợp làm một, thế thì chác chần vững vàng nâm ở vị trí hạng nhất thị trường Kinh Đô rồi, người khác nào dám nói tiếng phàn nàn nào.
Vốn dĩ bọn họ còn đang chờ nhà họ Ngôn đưa ra lời bác bó. không ngờ nhà họ Ngôn còn công khai thể hiện chúc mừng.
Nhà họ Ngôn đã thừa nhận rồi, những tập đoàn khác càng không dám phao tin, chỉ mong cố Gia Huy có thể cho một con đường sống.
Còn hội đồng quản trị thì có hơi bất mãn, bởi vì cố Gia Huy chưa bao giờ tới tập đoàn.
Thư ký tổng giám đốc đi giao tiếp lại không có được tin gì, hoàn toàn không liên lạc được với người.
Cuối cùng, ban giám đốc không thể không đích thân ra mặt.
Bọn họ cũng được biết chuyện cố Gia Huy đã có vị hôn thê, chỉ lè vì truyện nữ nhi tình trường, bỏ mặc tập đoàn lớn như thế này không lo, thế không khỏi cũng quá đáng quá rồi.
Mấy vị thành viên hội đồng quân trị lớn tuổi có lai lịch cao nhất, ngay cá Cổ Gia Bảo cũng không dám tùy tiện đác tội.
Mấy ông này vừa vào phòng bệnh trong bệnh viện, thì phòng bệnh rộng rãi lập tức có cảm giác có hơi chật: “Tống giám đốc mới, châc lè cậu nên vẽ tập đoàn xứ lý công việc rồi đấy nhỉ, tôi biết vị hôn thê của cậu đang hôn mê, khiến cậu rất buồn, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc công việc của tập đoàn chứ. Toàn bộ tập đoàn, trụ sờ chính có cả ngàn nhân viên, càng đừng nói đến những công ty nhó phân bố rái rác ở các thành phổ. Một ngày tập đoàn không có người xử lý, thì
sẽ loạn thành nồi cháo.”
Phó giám đốc khuyên báo hết nước hết cái, phó giám đốc cũng là gió chiều nào xoay chiều đấy, biết rang cố Trác Đông đã hoàn toàn thất thế, cũng không cần thiết phải đánh cược toàn bộ gia tài, đánh trả lại anh.
Ông ta rất thức thời dựa vào Cố Gia Huy, sai đâu đánh đó.
Những người còn lại cũng gật đầu gật dù, người phụ nữ này vần chưa chết, liền trông coi ở bệnh viện vì cô, một bước không rời, thật sự là quá vô lý.
Huống hồ, còn không biết khi nào cô tỉnh lại, một ngày không
tỉnh lại, một ngày không xử lý công việc, thế nếu mà hôn mê mấy tháng trời thì sao?
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ bất mãn, mồm năm miệng mười.
Một đám người cậy mình lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, chỉ trích vãn bối, lên án Cố Gia Huy.
“Nếu các vị dám nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cầt lưỡi người đó.’
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn qua, bời vì mấy ngày không ngủ không nghỉ, đôi mât đó đã giăng đầy tơ máu, lúc nhìn thì rất khủng bố. cứ như thế là tử thi đi ra từ địa ngục vậy.
Mọi người chạm đến ánh mât này, trái tim hung hăng run lên. “Các ông, nếu ai mà không tin, thì cứ thử xem.”
Bọn họ nghe thấy câu này, vốn đĩ còn muốn há mồm nói chuyện, nhưng bây giờ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, toàn là đưa mắt nhìn nhau, không dám nói tiếp nữa.