Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 782
Thái độ giải quyết sự việc của quản lý có thế nói là vô cùng khách khí.
Hứa Minh Tâm rất cảm kích anh ta không thiên vị bên nào, cũng không ra quyết định võ đoán, luôn dùng lý trí để xử lý việc này.
Còn về miễn phí…
“Không cần đâu, cái này không phải lỗi của cửa hàng anh, mặt sàn không hề trơn, là chúng tôi bất cấn thôi…”
Cô còn chưa nói xong, người phụ nữ kia lại rất là mất lịch sự lên tiếng cát ngang.
“Xin cô chú ý việc dùng từ, là cõ bất cấn, không phải tôi bất cấn! Tôi nói cho cô biết, quần áo của tôi rất đát, hôm nay cô
nhất định phải bồi thường cho tôi.”
“Cô…” Đối với thái độ khí thế bức người của người phụ nữ này, Hứa Minh Tâm không nhịn được nhíu mày, cô đang định phản bác gì đỏ, không ngờ cố Gia Huy đã nâm lấy tay cô, rồi dịu dàng nói: “Bồi thường là đúng, mọi việc xem camera rồi nói, nếu bạn gái tôi cỏ lỗi thật, tôi sẽ bồi thường giá gốc. Nếu hai bên cỏ lổi, cô cũng phải bồi thường cho bạn gái tôi.”
“Đúng.”
Hứa Minh Tâm gật đầu.
Quần áo của cô cũng không rẻ đâu!
Ai sợ ai chứ!
So xem ai giàu hơn hả?
Người phụ nữ đỏ nghe thấy câu này, cô ta phì cười, sau đỏ nhướng mày nhìn Hứa Minh Tâm, đánh giá từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt toàn là vẻ khinh thường.
Trong mắt cô ta, bộ quần áo của Hứa Minh Tâm chẳng đáng mấy tiền, thế mà còn nói những lời này trước mặt mình, cũng không sợ cười rụng răng à.
Chẳng mấy chốc, quản lý đã mang băng ghi hình tới, hai người đều cỏ chỗ không đúng, nếu cỏ một người hơi chú ý nhìn đường chút thì sẽ tránh được chuyện như thế này xảy ra.
“Camera đã chứng minh, hai vị đều bất cấn, quan trọng nhất là sàn nhà cửa hàng chúng tôi trơn. Hóa đơn này chắc chân phải
miền phí rồi, mang đến dự bất tiện cho hai vị, chúng tôi thật lòng xin lỗi.”
“Được rồi, anh cũng đừng nói mấy câu đường hoàng đỏ nữa. Nói về bồi thường đi, giải quyết thế nào.”
Người phụ nữ kia có hơi mất kiên nhẫn nói.
Chuyện tiếp theo thì không liên quan đến cửa hàng nữa rồi, là ản oán riêng của hai người.
“Biên lai mua quần áo, hoặc là đưa ra được thông tin mua hàng của cửa hàng nào đỏ cũng được.” “Hỏa đơn tôi vứt lâu rồi, quần áo nối tiếng như thế này, trong tủ tôi đầy, ai còn coi cái đồ này như báu vật chứ? Chẳng qua là tôi tức, nếu anh xin lỗi tôi, chuyện này kết thúc. Tôi thấy anh khá cỏ tiền đấy, nhưng anh tiêu tiền như rác vì con bé xấu xí này, hình như
anh không sáng suốt nhỉ?”
“Hay là, tôi nể mặt anh, cô ta xin lỗi tôi, chuyện này sẽ coi như xong. Anh có thế tiện thế đế lại số điện thoại, lần sau cùng đi uống trà, tôi biết cỏ một nhà hàng, tốt lắm.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hàm răng nghiến canh cách.
Đúng là hồng nhan họa thủy, đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt được.
“Không cần, mặt tôi cô còn chưa xem được đâu.”
Cố Gia Huy không hề khách sáo nói, lời này đúng là ngang với vả mặt, bôm bốp.
Người phụ nữ kia nghe thấy lời này, cô ta sửng sốt, sau đó phản ứng lại rất nhanh, cô ta tức đến nổi giẫm giày cao gót.
“Được, không ngờ anh lại là một người đàn ông ngu ngốc, anh cứ muốn ra mặt cho người phụ nữ này đúng không? Thế thì chúng ta đi tới cửa hàng đó đi, đúng lúc chỗ này khu mua sắm xa hoa, cửa hàng đó cũng ô đây, đi một chuyến đi!“
“Ba vị, các vị còn dùng bữa nữa không? Bây giờ chúng tôi sẽ dọn bàn của các vị đi, đợi các vị quay lại, cửa hàng sẽ đưa món lên những món giống hệt lúc trước cho các vị, thế nào?”
Quản lý khách khí nói.