NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây (Truyện full) - Chương 135

  1. Home
  2. Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây (Truyện full)
  3. Chương 135
Prev
Next

Tuy cô không nói hết câu nhưng má Lâm đã hiểu rồi. 

Biết là tự mình chuyện bé xé ra to, má Lâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, xoa xoa đầu lúng túng cười nói: 

“Là tôi chuyện bé xé ra to, thấy mợ chủ bị nước ngập quá đầu nên nhất thời sốt ruột cuống lên, bèn cho rằng…” 

Nói đến vế sau, dường như má Lâm cũng xấu hổ không muốn nói tiếp nữa, bà nhìn Nguyễn Tri Hạ cười gượng, đáy mắt lộ ra vẻ áy náy. 

“Rất xin lỗi mợ chủ, cũng vì tôi nên cậu chủ mới nói chuyện với cô lớn tiếng như vậy.” 

Nếu không phải do bà sợ lớn hãi nhỏ hiểu nhầm mợ chủ muốn tự sát thì vừa rồi cậu chủ cũng sẽ không quát mắng mợ chủ lớn tiếng như thế. 

Đều tại bà già cả hồ đồ, sao lại cho rằng mợ chủ đang muốn tự sát cơ chứ? 

Tư Mộ Hàn đối xử với cô thế nào cô cũng chẳng quan trọng, không chừng một ngày nào đó anh đột nhiên đối xử quá dịu dàng với cô, cô còn kinh hãi đấy? 

“Má Lâm, bà đừng nói như vậy, bà cũng vì quan tâm tôi mà.” 

Sao có thể trách má Lâm được? 

Suy cho cùng má Lâm cũng vì quan tâm đến cô. 

Hơn nữa có sai thì nên là chính bản thân cô mới đúng, do cô hồn vía lên mây quên tắt vòi nước mới làm cho nước tràn ra ngoài, mới khiến cho má Lâm hiểu lầm rằng cô muốn tìm đến cái chết. 

Má Lâm yên tâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy trên người cô ướt sũng thì vội vàng nói: 

“Mợ chủ nhanh đi thay quần áo khác đi! Đừng để bị lạnh.” 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng trên người mình, hơi đau đầu. 

Ở đây không có quần áo của cô. 

Rồi làm sao bây giờ? 

“Má Lâm có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Tôi… tôi không mang theo quần áo.” 

Má Lâm cũng đang nghĩ tại sao mợ chủ còn chưa đi? 

Thì ra cô đang lo lắng không có quần áo để thay. 

Bà ấy lập tức vừa cười vừa nói: “Chuyện này mợ chủ cứ yên tâm! Cậu chủ đã phải người mang quần áo và đồ dùng hàng ngày sang đây rồi. Thật ra thì ngày tân hôn đầu tiên của cô và cậu chủ lần trước, cậu chủ cũng phải người đưa quần áo đến, chỉ là sau đó cậu chủ lại sai người ném hết đi rồi”.

Tuy cô không nói hết câu nhưng má Lâm đã hiểu rồi. 

Biết là tự mình chuyện bé xé ra to, má Lâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, xoa xoa đầu lúng túng cười nói: 

“Là tôi chuyện bé xé ra to, thấy mợ chủ bị nước ngập quá đầu nên nhất thời sốt ruột cuống lên, bèn cho rằng…” 

Nói đến vế sau, dường như má Lâm cũng xấu hổ không muốn nói tiếp nữa, bà nhìn Nguyễn Tri Hạ cười gượng, đáy mắt lộ ra vẻ áy náy. 

“Rất xin lỗi mợ chủ, cũng vì tôi nên cậu chủ mới nói chuyện với cô lớn tiếng như vậy.” 

Nếu không phải do bà sợ lớn hãi nhỏ hiểu nhầm mợ chủ muốn tự sát thì vừa rồi cậu chủ cũng sẽ không quát mắng mợ chủ lớn tiếng như thế. 

Đều tại bà già cả hồ đồ, sao lại cho rằng mợ chủ đang muốn tự sát cơ chứ? 

Tư Mộ Hàn đối xử với cô thế nào cô cũng chẳng quan trọng, không chừng một ngày nào đó anh đột nhiên đối xử quá dịu dàng với cô, cô còn kinh hãi đấy? 

“Má Lâm, bà đừng nói như vậy, bà cũng vì quan tâm tôi mà.” 

Sao có thể trách má Lâm được? 

Suy cho cùng má Lâm cũng vì quan tâm đến cô. 

Hơn nữa có sai thì nên là chính bản thân cô mới đúng, do cô hồn vía lên mây quên tắt vòi nước mới làm cho nước tràn ra ngoài, mới khiến cho má Lâm hiểu lầm rằng cô muốn tìm đến cái chết. 

Má Lâm yên tâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy trên người cô ướt sũng thì vội vàng nói: 

“Mợ chủ nhanh đi thay quần áo khác đi! Đừng để bị lạnh.” 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng trên người mình, hơi đau đầu. 

Ở đây không có quần áo của cô. 

Rồi làm sao bây giờ? 

“Má Lâm có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Tôi… tôi không mang theo quần áo.” 

Má Lâm cũng đang nghĩ tại sao mợ chủ còn chưa đi? 

Thì ra cô đang lo lắng không có quần áo để thay. 

Bà ấy lập tức vừa cười vừa nói: “Chuyện này mợ chủ cứ yên tâm! Cậu chủ đã phải người mang quần áo và đồ dùng hàng ngày sang đây rồi. Thật ra thì ngày tân hôn đầu tiên của cô và cậu chủ lần trước, cậu chủ cũng phải người đưa quần áo đến, chỉ là sau đó cậu chủ lại sai người ném hết đi rồi”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 135"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Full)
Tháng 10 29, 2021
Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương (Full)
Tháng 10 30, 2021
Ta có thuc su là dang cuu the
Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế
Tháng 7 5, 2022
Bảo Bối Có Đôi: Tư Tổng Sủng Vợ Vô Độ – Tô Thiển
Tháng 10 30, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com