Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu - Chương 117
Hai mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước, ở khoảng cách gần như vậy, cô còn có thể nhìn rõ từng cọng lỏng mi dài của Âu Minh Triết. Thất thần mốt chút mới gật đầu một cái.
Thực chất cảm xúc là do chị truyền tới, cũng không phải cô đau lòng mà khóc, vậy nên nhanh chóng đã tiêu tan. Chỉ còn lại cảm giác ngượng chín mặt khi khuôn mặt Âu Minh Triết đang phóng đại trước mắt mình. Cô định thối lui, nhưng hai tay của hắn đã vòng qua ôm lấy cô từ lúc nào.
Không tránh được, vậy nên Đàm Tiếu Ân chỉ đành gật đầu một
cái để trả lời hắn. Trông hành động gật gật như gà con mổ thóc của cô khiến hán không nhịn được cười. Sau cùng chỉ đơn giản xoa xoa đỉnh đầu nhỏ của vợ, rồi lại lưu luyến mãi mới buông thõng tay xuống, đứng dậy khỏi giường.
Bây giờ là thời điếm giao mùa, ban đêm hơi lạnh. Âu Minh Triết thực châ’t định bụng đi xuống dưới bếp pha cho cô một ly sữa ấm, đế vợ hắn uống xong rồi đi ngủ. Ai dè còn chưa bước được bước thứ hai đã bị bàn tay nhỏ của cô níu lấy vạt áo.
Âu Minh Triết không ngờ đến hành động này của cô, nhưng vẫn quay đầu lại, ngồi xổm trước mặt cô mà hỏi.
“Tiếu Ân, tôi pha cho em cốc sữa ấm, sau đó liền quay lại nhé?” – Điệu bộ của hắn lúc này đâu còn dáng vẻ tống tài cao ngạo lạnh lùng khí chất. Bảy giờ trỏng hắn giống như một ông chú với khuồn mặt của anh trai nhỏ đang dổ dành con nít thì đúng hơn.
Đàm Tiếu Ân đưa ống tay áo của mình lên lau đi vệt nước còn xót lại trên mặt. Tay còn lại vẫn giữ khư khư góc áo của hẳn, không cho hán rời đi. Đôi mắt đăm chiêu nhìn hắn, giây sau mới cất giọng hỏi.
“Anh đang thu mua lại cố phiếu của Đàm thị sao?”
Chất giọng rất nhỏ, nhưng dáng điệu vô cùng bình thản, giống như rằng chuyện đó là của người lạ, không liên quan đến cô.
Âu Minh Triết kinh ngạc trong một giây, hai mày nhíu chặt lại, trong suy nghĩ ngờ vực của mình mà đáp lại cô.
“Sao em biết được chuyện này?”
“Em nghe được, lúc ông nội sắp ra về, em nghe thấy hai người nói chuyện.”
“Tiểu Ân…” – Hẳn có cảm giác lo lắng, liệu vợ nhỏ của hắn có hay không sẽ vì chuyện này mà tức giận với hán? Dù sao trên giấy tờ Đàm Tiểu Ân vẩn là con gái của Đàm ốn Tường, hơn hết, cô lại yêu quý hai lão già kia như vậy…
“Không nhất thiết phải giấu em, em đối với họ đã không còn yêu quý kính trọng đến mù mát như trước đây nữa.”
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, ngay cả chị gái cô, Đàm Nhu Nhi, người mà cồ cho rằng được Đàm ôn Tường cùng Lộc Nhân quan tâm chăm sóc yêu chiều nhất, sau cùng chẳng phải chỉ vì 15% cố phần công ty mà bị đem ra như một món đồ nhằm uy hiếp cô hay sao?
Đối với họ, từ trước đến giờ, có lẽ cái gọi là tình thân là một đòi hỏi xa xỉ rồi. Cô cũng không thế trách bọn họ, là do cồ đã hi vọng quá nhiều về họ mà thôi.
Nhưng kế từ khi ấy cỏ đã quyết định một chuyện, nếu họ cứ mê muội mãi với dang vọng và tiền tài mà không tỉnh ngộ, Đàm Tiếu Ân này sẽ xem họ không khác những kẻ hám lợi ngoài kia, không quan tâm, cũng không dây dưa gì đến nữa!
***
Like nha! Đáng lẽ chiều đang, lại vướng mất bài kiếm tra, thực xin lỗi mọi người.
Có ai thấy chị nhà càng ngày càng cứng rắn ra không nhỉ?
“Khỏng nhất thiết phải giấu em, em đối với họ đã không còn yêu quý kính trọng đến mù mắt như trước đây nữa.”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiếu Ân, trong đôi mát màu hố phách của hắn phản chiếu lại khuôn mặt nghiêm túc của cô. Giây phút ấy, khoé môi hắn không nhịn được mà cong lên, phát ra tiếng cười ấm áp. Tay trái của hắn dơ cao lên, véo vào một bên má cỏ, khiến nơi mềm mại kia hằn lẽn vết hồng hồng.
Đàm Tiếu Ân bị véo đau, còn định trừng mắt với hắn, ai dè giây sau đã nghe thấy chất giọng cười cợt của hẳn vang bên tai.
“Tiếu Ân của tôi quả nhiên suy nghĩ chín chán hơn rồi ha? Sao đột nhiên tính cách lại thay đối chóng mặt như vậy hửm?”
Đàm Tiếu Ân lúc này mới sực nhớ ra, bản thân cô còn chưa nói cho hắn biết việc nửa đêm hôm đó cha đến tìm mình. Ban đầu còn định giấu đế Minh Triết không phải bận tâm nhiều nữa, nhưng ngay lúc này suy nghĩ kỹ lại, việc mà cha của cô bắt ép cô chuyến nhượng cố phần lúc đó, rất có thê* liên quan mật thiết đến chuyện của ông xã… Cô cũng không nên giấu giếm chuyện này mãi được.
Cỏ thu lại cánh tay đang giữ góc áo hẳn về, sau đó bước chân xuống giường. Tinh ý xích lại ngồi đối diện với hắn, cả hai giờ phút bây giờ cách nhau không đến một cánh tay. Sau vài giây do dự, Đàm Tiểu Ân mới cất tiếng, tường thuật lại chuyện hôm đó.
“Em có thế ngốc, nhưng em không phải một người không biết suy nghĩ. Minh Triết, em quyết định sẽ không tìm bất cứ tình yêu thương nào từ họ nữa… Chị gái em, có lẽ cũng đã bị cha
mẹ ép buộc lợi dụng không ít. Chị ấy im lặng đế bản thân chịu đựng, trước mặt em chị ấy luôn cười tươi như vậy… Họ lại nỡ lòng nào…”
Âu Minh Triết nghe xong câu chuyện mà cô kể, đáy mắt nối lên một tia tức giận, hai người này cũng thật tài giỏi, vậy mà vẫn có thể lẽn vô được. Còn dùng thủ đoạn lừa cô gái nhỏ của hắn giao cho lão ta số lượng cổ phiếu lớn như vậy… Song, nghĩ lại vẫn tốt, vợ nhỏ của hắn nhờ vậy mà đã chín chắn hơn một chút rồi.
Ngay lúc hắn đang suy ngầm lung tung, người con gái trước mặt hắn lần nữa cất tiếng.
“Âu Minh Triết, đến tặn bây giờ em vẫn không hiếu, vì sao cha mẹ lại đối xử với những đứa con của họ như vậy… Chúng em chẳng lẽ kém cỏi đến nổi ngay cả một lời yêu thương thật lòng ngoài đầu miệng cũng không thể nói ra sao?”
Tấm rèm mỏng bị gió thối bay phất phới bên ngoài cửa số, cũng vì thế mà khiến căn phòng lạnh đi.
Âu Minh Triết không trả lời cô vội, vì ngồi xổm có hơi tẽ chân nên mất vài giây đế đứng dậy. Hán tiến đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác ấm áp.
Trong khi Đàm Tiếu Ân vẩn đang chìm đâm trong suy nghĩtiêu cực, Âu Minh Triết đã ngồi lại chỗ cũ, khoác chiếc áo ấm cho cỏ. Sau khi đảm bảo cơ thế cỏ sẽ không bị cái lạnh tác động tới nữa, hắn mới chậm chạp dùng tay búng nhẹ trán cô một cái.
“Đồ ngốc này, em nói vậy chẳng phải đang ám chỉ vợ của Âu Minh Triết này là một kẻ kém cỏi sao?”
Đế cỏ ngây ngô một lúc, hán lại đi tới cánh cửa số, nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn cần thận khoá chốt. Lúc này hắn mới hoàn toàn ngồi xuống bên cạnh cỏ. Dù sao dưới nền nhà toàn là thảm lông, vô cùng ấm áp, cũng không lo cô bị lạnh chân.
Bàn tay ấm áp của hắn vươn tới, đem cô áp vào ngực mình, thì thầm to nhỏ với cô.
“Tiếu Ân, nếu em muốn, tôi có thể thay cha mẹ em nói hàng ngàn hàng vạn lời yêu thương. Riêng về Đàm gia, nếu em đã quyết không quan tâm tớl nữa, thì cũng đừng nghĩtới nữa. Từ nay về sau có tôi là được rồi.”
“Tôi không thể cam đoan sẽ lấp đi sự thiếu thốn tình cảm trong quá khứ của em. Nhưng hiện tại và tương lai của em, tôi có thể khẳng định, sẽ không có bất cứ tổn thương nào.”
Đàm Tiếu Ân không những nghe rõ từng chữ hắn nói, mà cô còn có thế nghe rõ tiếng trái tim của Ảu Minh Triết đang đập, rất nhanh, cũng thật mãnh liệt.
Trái tim không biết nói dối, nó chỉ rung động mãnh liệt trước người mà nó thật lòng yêu thương.
Đàm Tiếu Ân từ trong lòng hắn tách ra, đỏi mắt đen láy có chút rung động nhìn chằm chằm vào hắn.
“Minh Triết…”